Quê nghèo chẳng thể
nghèo hơn
Ruộng khô cháy hạt,
ngọn nồm xót xa.
Bình minh đã bỏng
sương sa
Hoàng hôn chát mặn
ruột rà đói no.
Mùa hè nắng đốt niềm
lo
Biển xanh khát cổ,
gọi đò trống không
Cá tôm mù mịt mênh
mông
Cát vàng lấp lóa
ruộng đồng héo khô.
Mưa chưa mừng, đã
vội lo
Bạc màu lũ cuốn,
biết dò ở đâu?
Phận người chìm nổi
bể dâu
Trôi theo dòng nước
cuối, đầu vãng lai.
Yên thì ngắn, khổ
thì dài
Níu vào câu hát bi
ai một thời.
Niềm vui chớm, đã
tàn hơi
Cơm chưa kịp chín,
phận nồi nổi trôi.
Oằn lưng gánh giọt
mồ hôi
Qua làng giáp hạt,
mụt cồi giêng hai.
No thì ít, đói lại
dài
Trách Trời hay nỡ
trách người lãng tâm.
Ai thương quê, chớ
vội nhầm
Bốn mùa hạt lúa nửa
thân nảy mầm.
Hoa kết trái, chớm
thành nhân
Ngậm ngùi san sẻ một
phần xót xa.
17-10-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét