Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017

DÒNG SÔNG RA ĐI, TRỞ VỀ 

Có một dòng sông nơi ấy em đi 
Gửi lại những trưa nồm nam bịn rịn 
Gửi lại bốn mùa đơm hoa tim tím 
Xoáy lay phay vào bờ cát lặng yên. 

Đó là dòng sông thơ ấu hồn nhiên 
Em gửi hết tuổi học trò trong đó 
Đuổi gió, bắt còng, phơi tóc nắng đỏ 
Muối một thời lên áo trắng mộng mơ… 

Nơi em về, sông đã hoá hồn thơ 
Sóng lưa thưa bón hồn nhiên cuối vụ 
Tuổi thơ trôi qua trong bình yên lá rũ 
Thoáng vỗ chiều lên bờ nước bâng khuâng. 

Sông đợi chờ, rửa sạch bến dừng chân 
Đem kỉ niệm giặt bụi đời bão tố 
Ôm ấp em trong thuỷ triều sóng vỗ 
Vẽ ngày xưa trong mắt nắng miên man. 

Sông vẫn như xưa, mát rượi nồng nàn 
Chơi với em ú tim thời thơ ấu 
Vứt lo lắng khỏi thường ngày nặng trĩu 
Chỉ thoáng về mà hoá cõi vô tư. 

28-6-2017

Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017

BÀI THƠ VIẾT VỀ HỌ



H là ai, ta chng cn tìm hiu
Ch biết rng đy ry quanh ta
H đi đâu, làm gì, mc k h
Bi xa xôi cũng có, sát gn nhà.

H là ai? Thân dài, vai rng
T hào có tin, tui tr ngông nghênh
T cho là văn minh, thành th
Hin đi thi trang, nếp sng bng bnh.

H cn thn gi gìn tng tí, tng li
S vết xưc trên xe hơi, tưng nhà, đin thoi

Nhưng lnh lùng, vô tâm xé toc đến rng tuếch

Lương tâm, trí óc, tâm hn và l phi!

H sn sàng đánh c già, tr em, ph n
Nhưng chy trn k mnh hơn nhanh đến vô cùng
Sut ngày chém gió chuyn trên tri, dưi đt
Chuyn nhân văn? H xa lánh, dng dưng.

H là ai? Kết tinh thi chuyn đi!
Ham đy vt cht và khánh kit lương tri
Ta thêm kh bi ngoài đi có h
Nói vy thôi, cũng chng thay đi đưc gì!


27-6-2017

Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

GỬI TRÀ BỒNG



Em hờ hững giắt dải áo lên vai
Áo trong vắt vẽ một trời mây nước
Anh sững sờ lội nắng vàng xuôi ngược
Chợt nhận ra đôi mắt ấm: Trà Bồng.

Em mượt mà như lời kể dòng sông
Buổi bình minh chuyện trò ríu rít
Mỗi hoàng hôn để bao người mãi miết
Trở về nơi ấm cúng đã ra đi.

Em vẫn xanh trong như thuở ngậm thì
Nét hồn quê níu vào trời xanh biếc
Nắng rơi nhiều vỡ vụn làn sóng nước
Vỗ ngày xưa vào bờ cỏ miên man.

Lúc gần, xa… em có nhớ hay quên
Có bước chân ngược chiều người trở lại
Ngày vào đêm, đêm vào mơ, có phải
Giấu hồn anh trong thanh khiết Trà Bồng?!


23-6-2017

TRIẾT LÝ CỦA ĐÊM


Đêm
Ta trở về với thực tại
Lặng yên và ngẫm nghĩ
Gối dài lên những lo lắng ngày mai.
Đêm trãi dài lên năm tháng nhạt phai
Nông nỗi, háo hức
Một thời tuổi trẻ
Chùng xuống những khát khao vội vã
Đêm!
Cảm xúc rải lên thảm cỏ mềm
Lúa, ngô đạp cỗi cằn đứng dậy
Dàn mướp vàng một bên
Đêm cháy!
Nỗi bình tâm trở lại với ta hơn.
Đêm vào ta
Ta vào giấc ngủ êm đềm
Sự lo toan trổ mầm thành hiện thực
Đêm mơ thành đêm thức
Những vì sao không còn thấy cô đơn.
Ta tìm bạn trong đêm
Nhấp nháy như ngần ngại
Phần sự thật chưa đủ từng trải
Phần mơ hồ phủ bóng nhiều hơn.
Đêm?!

23-6-2017

Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

TRÀ BỒNG


Có lẽ nào anh về lại ngày xưa
Hay hiện tại mà em chưa kịp nói
Chiều hạ vàng vắt lên niềm mong mỏi
Những ưu tư chộn rộn với thời gian.
Em vẫn đây, sức nhựa sống căng tràn
Dòng Trà Bồng chảy vào lòng năm tháng
Vẫn nắng, mưa, vẫn những gì lãng mạn
Đưa anh về nơi cung cấm cùng em.
Thời gian trôi trên nếp cũ êm đềm
Mía lên xanh, ớt đỏ chiều cuối vụ
Lúa non tơ, nõn nà màu quyến rũ
Hay là em trong tất cả cho anh?.
Anh lại về trong mật dịu, chè xanh
Dòng nước ngọt ngào, miên man mòn mỏi
Đất yêu thương nuôi dòng đời mãi gọi
Quyện vào anh say đắm thuở em mơ.
21-6-2017

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

CHUYỆN CỔ TÍCH THỜI HIỆN ĐẠI


Một hôm chú chuột đứng cạnh voi
Hỏi anh to lớn đuôi lẫn vòi
Còn tôi bé tí, cùn loắt choắt
Bao giờ được nhân loại ngó coi?
Chú hỏi thì anh cũng nói luôn
Chú nhỏ chưa chắc chú đã còi
Còn anh to lớn nhưng lận đận
Nhiều chuyện nhỏ nhoi, vẫn cứ voi.
Là sao anh thử nói nghe coi?
To lớn như anh sợ ai đòi
Muốn ăn, muốn ở, anh đạp hết
Kẻ nào cản mũi, phệt trăm roi.
Thôi nào! Chú đừng nói lôi thôi
Anh đây già mà vẫn thói đời
Núi rừng trọc lóc, nghèo nhà cửa
Không khéo ra đường, bể như chơi.
Còn chú quanh năm cứ thảnh thơi
Đào tường, khoét ngạch, ấm thôi rồi
Nhỏ nhưng mà khéo, lo chi nữa
Cả đời no đủ, lượn vành nôi.
Nghe hai con nói, ta chợt hiểu
Chuột tuy nhỏ bé, vẫn chính mình
Voi to mãi đi tìm chân lý
Ngơ ngác thói đời, phải lặng thinh!

20-6-2017

Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

CHUYỂN MÙA



Hình như là bên ấy sắp vào Thu
Bởi bên này lấm tấm chiều cuối Hạ
Nắng chói chang bỗng trở nên óng ả
Gió im lìm bỗng khe khẽ lao xao.

Hình như là bên ấy đã trời cao
Màu cảm vợi nheo nheo nhìn hiu hắt
Gấm ôm ấp tự tạo hình thủy mặc
Rắc lưa thưa lên gấp nếp chênh chao.

Thu lim dim bên mùa Hạ dâng trào
Mật quả ngọt thấm vào da, vào thịt
Hương quá thơm lên bờ vai, lên tóc
Đến lo buồn cũng cảm hóa mênh mông.

Hai mùa đi như hai bờ dòng sông
Nối qua mây hững hờ vắt soi bóng
Hạ bàng bạc, Thu diệu huyền thơ mộng
Chuyển mùa này sang mùa khác miên man.


14-6-2017
Đêm khuya rồi
Buồn bã hát tình ca
Con dế nhỏ nép mình trong liếp cỏ
Sợ ánh trăng hay nao lời của gió?
Khóc thay đêm oằn mọng giọt sương đêm!

Long lanh trăng soi mắt dế hạ huyền
Có những tâm tư
Có niềm bịn rịn
Ngủ đi dế ơi!
Ngày mai sẽ đến

Cuộc tình nào toàn vẹn chuỗi phong lưu!

Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017

THỊ TRƯỜNG GIÁO DỤC?


Tôi không hiểu hết những gì tôi biết
Bởi lương tâm chỉ là của một người
Đem vung vãi lên mọi trang bài viết
Nhận lời bình, trăn trở cũng rồi thôi.
Nhưng tôi hiểu thế nào là dạy dỗ,
Thế nào là mua, bán chợ đêm ngày
Bên sản phẩm là nhân tài đất nước
Bên là hàng, trao múc cứ liền tay.
Có ai mua những gian nan, vất vả
Giữa nắng mưa, lụt lội triền miên
Bao cô thầy nóng, lạnh ôm trường, lớp
Gửi phận đời vào phấn trắng, bảng đen.
Ai qui đổi công lao thành chợ búa?
Giỏi thế nào? Kém định nghĩa ra sao?
Coi lương tâm như món hàng lăn lóc
Được thì mua, vứt chẳng tiếc chút nào!
Tiên trách kỉ, hậu trách nhân: có biết
Dân là gốc, luật, phép nước rõ rành
Thì đâu sợ bấn nạn gồng thêm gánh
Thực chất đó rồi sao cứ hão danh?
Tiên học lễ, hậu học văn: ai biết
Hàng hóa kia có cảm xúc, nhân văn?
Có kỹ năng và kiến thức vô tận?
Cứ đem tiền mua bán chẳng băn khoăn!
Cây đứng vững nhờ thân bền, rễ chắc
Quả ăn ngon nhờ ruột ngọt, thơm, bùi
Đất nước vững nhờ giáo dục tinh chất
Cạnh tranh thị trường ấy lụi tàn thôi!
Không quan trọng hợp đồng hay biên chế
Nhưng đừng đưa ra chợ búa: thầy, cô
Bao gian khổ phải vượt qua chẳng dễ
Một nét bút, cả dân tộc âu lo.
Ai cũng biết bài toán này rất khó
Mò nghiệm mãi mà chẳng khớp phương trình
Ai cũng tâm huyết mong thành công đến
Tự hào nền giáo dục một nước văn minh.
Nhưng chân lý vẫn cứ là chân lý
Không thể đưa ra mua bán lòng người
Gốc vấn đề ở mây trời xa lắc
Rửa đáy hồ, hết sóng vẫn vậy thôi!
12-6-2017

NGƯỜI ĐÀN BÀ MẠNH MẼ


Em cứ mãi đi về phía trước
Anh dẫm chân mãi buổi đầu tiên
Lỗi duyên nợ hay lời hò hẹn
Mà nợ nần chất cứ nhiều thêm.
Em trách anh sao thật thà lâu thế
Trăng đã tàn, họa rụng héo, gốc già
Mật hết ngọt, lên men chua vị quá
Quả vẫn tươi mà nếm nặng lòng xa.
Phận đàn bà, sao mà nghe xa xót
Ba chữ thôi neo trói nổi một đời
Em chờ đợi trên chặng đường mãi bước
Anh ở đây mà hồn lạc muôn nơi.
Em muốn nói nhưng sợ đời dè bỉu
Thân nữ nhi khép kín dưới vòm xanh
Em muốn phá những gì là định kiến
Để mật đời gieo vị nếm vào anh.
Và có lẽ cuối cùng anh đã hiểu
Sau những lời ngọt chát chuyển vòng vo
Anh đừng trách em một mình thổ lộ
Nói cho cùng hạnh phúc chính là cho!
12-6-2017

Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

TÂM SỰ GIÁO VIÊN HỢP ĐỒNG MIỀN NÚI

Em biết rằng em cũng sẽ ra đi
Bởi điều đó chẳng bao giờ thay đổi
Đừng hỏi nhiều để em thêm tội
Từ mọi điều, chắc anh hiểu nhiều hơn.
Những ước mơ ấp ủ lúc ra trường
Những gian truân xin bước lên bục giảng
Bản hợp đồng ký qua ngày đoạn tháng
Mỗi ngày qua, mỗi lo lắng băn khoăn.
Đem hết sức mình, em đến với rừng xanh
Nơi lớp học là mái tranh, mái lá
Những chặng đường xa nuôi ước mơ vất vả
Thiếu ăn, mặc, sách vở cũng lang thang.
Ngày lại ngày, thoi đưa giữa bản làng
Cõng gạo, muối, vừng, cõng trò đến lớp
Tình yêu thương không khỏi lo bất chợt
Hết hợp đồng, em đứng lớp ở đâu?.
Mùa hè qua, năm học mới bắt đầu
Em và bạn bè xếp hàng đếm lượt
Sợ nét bút gạch ngang, không cần châm chước
Người ở, người đi, trăn trở chia tay.
Ở hay đi, em vẫn đắng, vẫn cay
Vẫn hàng ngày lặn rừng, lội suối
Vẫn lo âu bởi lòng người nông nổi
Sự vô tâm nhoà xoá tuổi thanh xuân.
9-6-2017

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

MÙA HẠ 2017



Đó là mùa nắng chen nắng mênh mông
Những đại lô nhấp nhô đầy sóng bước
Đó là mùa trời trong vắt mây nước
Lá neo cành mơ ngọn gió nồm se.

Mùa hạ về đeo chặt vệt bánh xe
Vòng quay bám riết cung đời vất vả!
Những lo lắng ép vào nhau hóa đá
Cả tâm hồn cũng cháy ngún thành tro.

Mùa níu vào chùm phượng đỏ âu lo
Tiêng ve quen cũng xuội dần mệt mỏi!
Đêm không còn í i tiếng gọi
Ríu rít gảy đàn ru lũ dế râm ran.

Đó là mùa mơ ước đã thành than
Gam màu xanh chuyển thành màu cát bỏng
Những cao ốc nghiêng nghiêng mình soi bóng
Bên dòng sông tràn đại lộ chói chang.

Đó là mùa chuyển nắng đến ngỡ ngàng
Là mùa cơn mưa đủ làm chấm, phẩy
Là mùa người thân nhìn nhau chẳng thấy
Gói điệu dàng trong lớp áo mênh mang.

Đó là mùa trông hãy hết thật nhanh
Cho ta sống lại như ngày hạ cũ
Đi dưới hàng cây, vàng buông nắng rũ
Lên vai trần cong dáng vẽ chơi vơi.

Cơn mưa rào qua xưa thoáng mỉm cười
Em đứng nép dưới hiên nhà, mỏng mảnh
Mùa hạ nắng, bởi vậy mà chẳng nắng
Quả ghép rồi, mật ngọt sánh tươi hơn.

5-6-2017

Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2017

TA NGÀY CÀNG LÙN ĐI


Có lúc trên mọi nẻo
Ta chợt tự hỏi mình
Ta vẫn còn nông nỗi?
Hay xế chiều dưỡng sinh?.

Tin hay không, tùy bạn!
Ta ngày càng lùn đi
Chân dẫm vào tiềm thức
Bước lần lượt ra đi.

Bởi vì ta đã mỏi
Trí tuệ giờ cong queo
Vẫn gắng nuôi vài thứ
Chứng minh ta không nghèo.

Ta lùn đi tương đối
Giữa vũ bão cuộc đời
Thật may có vài lối
Rửa chân không xét người.

Ta lùn vì thận trọng
Vì an sinh vẹn toàn
Thời gian dài hóa mỏng
Đơn giản thành mênh mang.

Hành động xa lời nói
An ủi là già làng
Cặm cụi châm cố hữu

Lùn vẫn màng lang thang.

MÙA LÁ RỤNG THÁNG NĂM



Lá này, lá cứ rơi đi!
Để cho tôi giấu những gì hôm nay.
Ngày mai vụn vỡ giấc say
Thành tro bón đất, mỡ màu cho cây.

Đã qua! Đừng nữa về đây!
Màu xanh đã mất, để ngày nở hoa.
Mai sau thành quả ngọc ngà
Nhớ mùa lá rụng xa, xa nắng về.

Trời say, đời tỉnh, ta mê
Thời gian thấm thoắt chuyển về tháng Năm
Mùa xưa có nhớ trăng rằm?
Một thời lá rụng, lâng lâng giấu chờ.


2-6-2017

NẾU NHỮNG VĨ NHÂN SỐNG Ở VIỆT NAM


Nếu Edison sống ở Việt Nam
Chắc ông sẽ phát minh đèn thắp bằng rượu đế
Nếu Enstein sống ở Việt Nam 
Thuyết tương đối là những cuộc vui quên lối đi về
Nếu Bill Gate sống ở Việt Nam
Đừng bao giờ mơ được công nhận vì thiếu bằng đại học
Thiếu những chứng chỉ mà bao người dày công khó nhọc
Đổi lấy vắt trên vai.
Những thiên tài biến một thành hai
Nhưng ở đây chỉ tối đa hai thành một
Các ông may mắn được sinh ra một nơi rất tốt
Cực nhọc nhưng công tâm.
Ông đừng qua đây bởi chúng tôi bận lắm
Bận đi mua chứng chỉ, văn bằng
Đội gió, đội mưa mua giấy phép
Mua những thứ mà chỉ dùng duy nhất một lần trong đời rồi vứt
Chẳng bao giờ áy náy lương tâm.
Chúng tôi còn bận tiếp bè bạn sớm chiều
Những cuộc vui không thể bỏ vì mất lòng đối tác
Những công việc tưởng đơn giản mà lại phức tạp nhất
Nghĩ một đường,
Nói một đằng,
Làm một nẻo vô tư.
Chúng tôi không có thời gian đón tiếp và học hỏi các ông
Những nguời làm cho thế giới màu hồng.
Nhưng chúng tôi có thừa thời gian nói đủ mọi chuyện trên trời, dưới đất
Bên ấm trà hay ly cà phê lạnh ngắt
Lòng cũng lạnh như không.
Nhớ nhé, các ông!
Đừng bao giờ nghĩ chuyện đến đây sống đấy!
Bởi vì các ông cũng sẽ là những người như vậy
Không hơn.

31-5-2017

Thứ Năm, 1 tháng 6, 2017

NGHE CÂU HÁT GIỮA LÒNG HÀ NỘI



Đêm Hồ Gươm nghe hát về Hồ Gươm 
Câu hát thoảng theo sóng hồ nhè nhẹ 
Thoảng vào đêm mà lan xa đến thế 
Qua Miền Trung gọi mãi đến Miền Nam. 

Ta từ xa về đây lắng miên man 
Về Hồ Gươm, về những chiều xưa cũ 
Câu hát tiễn đưa một thời gian khổ 
Dấu lửng xưa chạm nhẹ mặt hồ xưa. 

Ta không biết em đã biết hay chưa 
Có nỗi niềm khắc vào từng âm hưởng 
Dẫu đêm khuya len lỏi về mọi hướng 
Một mình ta vọng ngóng tiếng đợi chờ. 

Đêm vào mơ mà chưa hẳn thành mơ 
Dâm dấp vỗ vào khoảng không lặng lẽ 
Câu hát Hồ Gươm bên hồ lắng thế 
Mai ta về... gửi nhớ biếc Hồ Gươm. 

HN 2017