Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

GỬI TRÀ BỒNG



Em hờ hững giắt dải áo lên vai
Áo trong vắt vẽ một trời mây nước
Anh sững sờ lội nắng vàng xuôi ngược
Chợt nhận ra đôi mắt ấm: Trà Bồng.

Em mượt mà như lời kể dòng sông
Buổi bình minh chuyện trò ríu rít
Mỗi hoàng hôn để bao người mãi miết
Trở về nơi ấm cúng đã ra đi.

Em vẫn xanh trong như thuở ngậm thì
Nét hồn quê níu vào trời xanh biếc
Nắng rơi nhiều vỡ vụn làn sóng nước
Vỗ ngày xưa vào bờ cỏ miên man.

Lúc gần, xa… em có nhớ hay quên
Có bước chân ngược chiều người trở lại
Ngày vào đêm, đêm vào mơ, có phải
Giấu hồn anh trong thanh khiết Trà Bồng?!


23-6-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét