Có
lúc trên mọi nẻo
Ta
chợt tự hỏi mình
Ta
vẫn còn nông nỗi?
Hay
xế chiều dưỡng sinh?.
Tin
hay không, tùy bạn!
Ta
ngày càng lùn đi
Chân
dẫm vào tiềm thức
Bước
lần lượt ra đi.
Bởi
vì ta đã mỏi
Trí
tuệ giờ cong queo
Vẫn
gắng nuôi vài thứ
Chứng
minh ta không nghèo.
Ta
lùn đi tương đối
Giữa
vũ bão cuộc đời
Thật
may có vài lối
Rửa
chân không xét người.
Ta
lùn vì thận trọng
Vì
an sinh vẹn toàn
Thời
gian dài hóa mỏng
Đơn
giản thành mênh mang.
Hành
động xa lời nói
An
ủi là già làng
Cặm
cụi châm cố hữu
Lùn
vẫn màng lang thang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét