Trở lại cùng em trên cao nguyên xanh
Trời bao la đến đáy sông thăm thẳm
Ly cà phê ngọt ngào đầy vị đắng
Như chính người Tây Nguyên.
Tôi
đã hiểu vì sao cà
phê đen
Bởi
vì hoa cà phê rất trắng
Trong
sắc hoa có màu của nắng
Nên
cà phê có vị của sao đêm.
Tôi chợt hiểu đây gọi là mùa khô
Mà mắt em long lanh như hồ nước
Gió mọi chiều nào ai hiểu được
Thổi miên man qua những tháng ngày.
Tôi đã hiểu ché rượu cần ngất say
Bởi chất men từ trái tim thiếu nữ
Uống bao nhiêu vẫn là chưa đủ
Ngút bốn mùa xúc cảm đảo lâng lâng.
Tôi đã hiểu vì sao tôi bâng khuâng
Nhặt mơ rơi vãi lối về sớm tối
Em như nốt trầm buông chờ, buông đợi
Mỏi mòn vào bài hát mãi chưa nguôi.
26-1-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét