Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016

MẸ





Những người mẹ luôn luôn giống nhau
Chẳng không gian hay thời gian đổi được
Những vĩ nhân hay người bình thường nhất
Đều được sinh và chăm như nhau trên trái đất.

Ta không phân biệt mẹ Việt, mẹ Nga
Cũng không so bà mẹ Pháp hay mẹ Mỹ
Ta chỉ nhớ về mẹ và ngẫm nghĩ
Những chuỗi ngày thương yêu tiếp theo.

Người mẹ nào cũng có một bàn tay nâng niu
Và bàn tay kia mang những chiều nghiêm khắc
Để ta lớn lên không phải là vô ích
Mẹ của ta cũng như mẹ nhân gian.

Ta không hiểu vì sao họ nghĩ ngang tàng
Coi người mẹ như thần, như núi
Mẹ có phải vậy đâu! mẹ thật gần gũi
Chỉ dịu dàng như nắng sớm, hoàng hôn.

Ta cũng là người làm cháu, làm con
Ta thấy được nước mắt trong mắt mẹ
Nghe được tiếng tim mẹ đập thời ta non trẻ
Thấy dấu chân sần mẹ gánh suốt đời.

Về đến nhà ta chỉ muốn gọi mẹ ơi!
Ta không cần biết mẹ trời, mẹ đất
Bởi người mẹ gầy chính là Tổ quốc
Trong lòng ta bao năm tháng xa xôi.

Những mùa qua, mưa nắng cũng qua rồi
Vẫn còn lại nỗi lo dài mắt mẹ
Vẫn cứ sợ ta dại khờ con trẻ
Giấc ngủ về thấp thỏm, mẹ lo âu.

Xin mọi người hãy coi mẹ như nhau
Để thế hệ sau nghĩ về thuở trước
Và có thể làm những gì nếu được
Cho chuỗi ngày dài, mẹ thanh thản vô tư.

18-1-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét