Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

ĐỪNG HẬN ĐỜI QUÁ THẾ




Biết là rồi em sẽ khóc thôi
Trăng già trầm lặn, sao dần vơi
Đường xa sương ướt nhầm vạt áo
Trả vui tươi về lại cho người.

Một nốt cung trầm lặng lẽ rơi
Chán cho ai khóc phận chơi vơi
Nợ tiền dễ trả, duyên khó nợ
Khóc làm chi trĩu gánh nợ đời!

Thế rồi ai để thời gian trôi
Trăng còn non lại!, người nhân đôi?
Ước mơ gửi gắm vào non nỉ
Thôi nhé, sầu riêng cứ hận đời.

14-1-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét