Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

HÁT NỮA ĐI EM


Đêm mùa thu đi trên con đường xưa
Nghe em hát dịu dàng gọi nắng
Rơi trên vai em giọt gầy, giọt lặng
Ngỡ mình chơi vơi hạ trắng mênh mông.

Theo lời em những lèn đá, dòng sông
Cùng hát lên những tháng ngày vất vả
Con đường quen trong lời em bỗng lạ
Anh một mình, đâu phải kẻ cô đơn…

Em gọi nắng về để anh yêu hơn
Những bài ca miên man cùng năm tháng
Hát đi em những nỗi niềm sâu lắng
Mang bình yên ru lại thuở hai mươi.

1-12-2012

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

DẠY NGHÈO

Ta nhớ về thuở cắp sách đến trường
Đắm đuối nghe về rừng vàng biển bạc
Vành nôi đưa theo điệu hò, câu hát
Tổ quốc bốn ngàn năm vĩ đại vô song.

Những bài học xưa thấm tận cõi lòng
Để ta ảo tưởng về vinh quang, giàu có
Cứ ngỡ ra đời với hành trang nho nhỏ
Ưu đãi muôn đời đưa đến chín tầng mây.

Những bước đường đời nghiệm đắng đổi thay
Giáo dục một chiều, tô hồng một phía
Không tôi rèn con người trong bỏng lửa
Lấy ở đâu vàng bạc dát lên mâm.

Kỹ năng sống ở đâu? Sáng tạo cứ âm thầm
Để trẻ em không vô tư bay nhảy
Vác cặp còng lưng, bệnh thành tích đến vậy
Hết trường chuyên, lớp chọn, bỏ con ai?

Đạo đức giáo điều bao năm chẳng đổi thay
Sao không thấy những mảng đời sáng tối
Cái đói, nghèo, giàu, sang bao nỗi
Giấu diếm rồi, chẳng ai biết, ai hay.

Không nhìn sang bè bạn cạnh bàn tay
Trẻ em học từ tâm, từ tiềm thức
Nhân đạo, chân thành mọi nơi, mọi lúc
Nhường dưới, kính trên chẳng đổi thay.

Đất nước giàu lên khi ta bớt nghèo đi
Khi ta được học đúng sự thật, hiện tại
Không hào nhoáng những điều hay, lẽ phải
Khiến ta mơ hồ giữa bao đúng, sai.

Đi chậm thôi, để nhanh đến tương lai
Đừng bay bằng chân, đi bằng đôi cánh
Nhanh chẳng nhanh, cứ lạch bạch dẫm lại
Mãi vẫn nghèo, mơ đến cõi giàu đâu!

29-11-2012

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

SAO TRÁCH CHI RỨA HUẾ



Sao em bảo anh đừng lưu luyến Huế
Khi mùa thu cứ đổ mãi óng vàng
Khi lòng anh thơm ngát hương sen nở
Và hồn anh tím biếc dáng em ngang.

 

Em bảo anh đi qua rồi quên Huế
Sao mắt em cứ đắm đuối dịu dàng
Sao tim em cứ nồng nàn say đắm
Cứ viết hoài chẳng giở nỗi sang trang.

 

Em bảo anh đừng viết thơ cho Huế
Khi sông Hương trầm tư vỗ trong lòng
Và yên ắng thông Ngự Bình rải nắng
Vào hồn anh man mác bóng mênh mông.

 

Anh cứ viết và em đừng giữ lại
Bởi thơ anh lãng tử chốn phiêu bồng
Không như em, chốn kinh thành tĩnh lặng
Soi yên bình sông vỗ sóng ngàn năm.

--
28-11-2012

Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

NGHE MỘT CHIỀU XỨ HUẾ


Anh lặng nghe em hát
Chiều thu xưa, đông nay
Nương dòng Hương phẳng lặng
Nhốt nồng nàn, ai say?

Em hát để dòng sông
Chảy bốn mùa không nghỉ
Em hát cho ngọn núi
Ôm mây vút lưng trời.

Nắng chẳng hề dừng lại
Rơi vai hoài em ơi!

Em hát để chơi vơi
Thông bốn mùa thăm thẳm
Đan anh vào mây trắng
Gọi em trời bâng khuâng.

Chiều rơi Huế âm thầm
Vẽ hình em khắc khoải
Vào nắng mưa xa ngái
Vào kinh thành rêu xưa.

Hương bằng lăng đu đưa
Đầu cành theo nhịp nhớ
Nắng hoe vàng rộng mở
Đón giăng lòng phương xa.

26-12-2012

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

NHỚ CÂU DÂN CA

Anh xa em, xa câu hát dân ca
Xa giọng hò ngọt ngào hương xứ Huế
Dõi theo anh bao chân trời, góc bể
Nhớ và thương vùi năm tháng đi qua.
 
Dẫu rằng xa mà chẳng thể xa
Bởi câu hát nặng lòng thiếu nữ
Như dòng Hương êm đềm hay mùa lũ
Vẫn đôi bờ ôm ấp Huế trong anh.
 
Anh xa rồi, em chẳng thể xa anh
Hoa phượng đỏ ven chân cầu lưu luyến
Nhịp Tràng Tiền chải suốt mùa kỉ niệm
Mượt mà mắt em đắm nắng long lanh.
 
Anh xa rồi, em chẳng thể còn anh
Lời nhớ thắm đậm thêm bằng lăng tím
Ve vô tâm đổ mùa hè ngọt lịm
Vào miên man trôi hết tháng ngày xa.
 
Không còn nghe em hát điệu dân ca
Nhịp nam ai chênh chao bờ Đập Đá
Vỗ đôi bờ sóng vỗ về yên ả
Không còn ai nên gió lại lang thang.
 
Ngự Bình chiều đổ bóng xuống mênh mang
Lên thông rũ buồn ven theo lối cũ
Anh gửi lại trong cỏ lời nhắn nhủ
Để đêm về dế sẽ kể em nghe.
 
Câu chuyện xa, cổ tích mùa hè
Anh tặng em trong mơ ti-gôn tím
Màu thủy chung khiến bao người bịn rịn
Nắng mơ vàng mà mắt em hoe.
 
Trong nồng nàn có tĩnh lặng tâm tư
Theo chuông chùa vỗ lên mặt sông biếc
Tình yêu thật chẳng làm ta nuối tiếc
 Khi giận hờn hay vô ý chia xa.
 
  
Đâu đó buông lời và em nhận ra
 Sự cách xa bởi cũng là tình bạn
Như ngọn gió mùa hè nắng hạn
Thổi dạt dào chẳng đốt cháy trong tim.
 
 
Sẽ có mùa thu để em bình yên
Khẽ khàng đập trong trái tim bé nhỏ
Dãu ngày mai không còn lời bỏ ngõ
Em vẫn ngọt ngào trong năm tháng phôi phai.

 

22-11-2012

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

LỜI HÁT TỪ TRÁI TIM

Nghe em hát giữa cao nguyên xa xôi

Đêm mùa thu neo lửng lưng trời vắng

Chìm vào lá tiếng thầm thì khuya lặng

Giữa đồi thông gọi giấc tròn yên ả

Tên em!


 

Tiếng hát em chơi vơi vầng sương

Rủ lên gương hồ đêm dẻo quánh

Buông lả lơi ngọt ngào như mật đọng

Làm sao xa được em ơi.



Bản tình ca từ ngàn năm diệu vời

Đưa anh về với cội nguồn say đắm

Chợt chùng chân giữa con đường chênh vênh

Chuyển gam dâng trào, gam lặng

Ngủ say giữa mơ hồ mênh mông.



Trong lời hát em có tiếng dòng sông

Thầm thì trôi giữa êm đềm mùa hạ

Ào ạt tuôn giữa mùa thu hối hả

Gọi nhau về quê hương thương yêu.



Tiếng hát em có vai mẹ sớm chiều

Gánh củi rèo nuôi củ khoai, củ sắn

Có trang vở ngẩn ngơ sân trường vắng

Đếm vô tư trong kỉ niệm phượng hồng.


 

Xa em rồi, gần giọng hát mênh mông

Gọi nhau về chung quê hương thuở nhỏ

Gửi cho em nửa bài ca để ngỏ

Em sẽ về hát nữa, phải không em!


21-11-2012


 

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

HỎI MÙA THU

Mùa thu xa rồi phải không em?
Bàn tay đường khuya đượm lạnh thêm
Sương vắt ngang mi tròn sóng sánh
Em lại về với chuỗi bình yên.
 
Mùa thu qua rồi, em nhớ chăng?
Con đường lưa thưa nắng tung tăng
Ngõ vắng chùng chình sương lẳng lặng
Miên man diệu vợi ánh trăng rằm.
 
Em nhớ không, thông chiều gió biếc
Nhởn nhơ mây cắp chẳng muốn rời
Buông đôi nốt ngỡ là nuối tiếc
Ngẩn ngơ hồn thu mãi mãi rơi.
 
Em có còn vương nét thu không?
Dấu lặng, dấu thăng kết bao dòng
Biến thơ thành nhạc xuyên năm tháng
Có đọng lòng em bóng thu chăng?

 19-11-2012.

ĐẤT THĂNG LONG

Nghiêng mình ngắm cảnh đất Thăng Long
Vạn năm vắt dải lụa sông Hồng
Phù sa muôn nẻo về qui tụ
Vun đắp tinh hoa với non sông.

Từ thuở ngàn năm lập kiến quốc
Khí thiêng ngầm tại với giang sơn
Thổi linh hồn vào từng hạt đất
Tổ quốc bình yên mãi mãi vươn.

Nhân sĩ muôn nơi cùng chung sức
Xây Thăng Long, tình sử thiên nhân
Yêu đất nước mồ hôi, nước mắt
Đập tan tàn phá nội, ngoại xâm.

Để Hồ Gươm long lanh mây nước
Em cười mắt nắng, má hây hây
Để trường học, đàn chim quây tổ
Gia đình yêu thương đượm tháng ngày.

Ta trân trọng những gì có được
Yêu đến từng ngọn cỏ ven đường
Mỗi bước chân, nốt trầm hò hẹn
Hồn Thăng Long thắm mãi yêu thương.


19-11-2012

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Phụ nữ Việt sẽ bị “giành giật”

Nhiều người vợ khốn khổ vì chồng và gia đình gây áp lực phải sinh bằng được “cháu đích tôn nói dõi tông đường”.

“Em chỉ cần ở nhà sinh con”
Tâm lý phải có con trai dường như chưa lúc nào nguội trong suy nghĩ của nhiều đàn ông có gia đình, dù là trí thức hay nông dân. Cũng vì áp lực phải sinh con trai mà biết bao phụ nữ điêu đứng.
Chị Hằng Nga (phó phòng marketing một công ty xây dựng trên đường Trần Thái Tông) khốn khổ chỉ vì không sinh được con trai cho gia đình chồng. Chồng chị là con một nên cả gia đình chồng đều mong có cháu đích tôn nối dõi tông đường. Cả hai lần sinh đầu của chị đều là con gái, dù chị không muốn nhưng gia đình chồng gây áp lực buộc chị phải sinh con thứ ba.
Chị bảo mới được thăng chức phó phòng, nếu sinh con thứ 3 thì khả năng mất vị trí là rất cao. Nhưng chồng nhất quyết phải sinh thêm đứa nữa và nói chắc như đinh đóng cột “kinh tế cứ để anh lo, em chỉ cần ở nhà sinh con”.
Tâm lý trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề ở nhiều gia đình Việt.
“Dù gái hay trai thì mình cũng chỉ muốn sinh hai con thôi. Nhưng nhà chồng nhất quyết phải có cháu đích tôn, vợ chồng căng thẳng, cãi vã cũng chỉ vì chuyện này”, chị Nga thở dài.
Cũng vì “chỉ thị” phải sinh con trai mà chị Vân Anh (Khu tập thể Thành Công) phải chịu sự ám ảnh vì “làm chuyện thất đức”.
Chị đã có một bé gái đầu lòng 3 tuổi, muốn sinh đứa thứ hai là con trai nên anh chị không ngại vung tiền đi siêu âm giới tính thai nhi. Hai lần mang thai, biết cái thai là gái đều bỏ. Chuyện phá thai thường xuyên không chỉ khiến chị hao mòn sức lực mà còn khiến chị cắt rứt lương tâm vì bỏ đi đứa con ruột thịt của mình.
“Mình luôn tự trách bản thân vì đã làm chuyện thất đức, bỏ đi đứa con ruột thịt của mình. Nhưng không thể không có con trai, mà sinh con thứ ba thì chồng bị giáng chức. Bố mẹ chồng thì luôn miệng bảo khi nào nhìn thấy cháu đích tôn thì nhắm mắt mới yên lòng được”, chị Vân Anh chia sẻ.
Tâm lý “nhất nam viết hữu” vẫn còn nặng nề
Tâm lý ưa thích con trai, trọng nam khinh nữ vẫn còn rất nặng nền trong nhiều gia đình Việt. Truyền thống “thâm căn cố đế”: chỉ có người con trai là được thừa hưởng tài sản, là người phụng dưỡng cha mẹ khi về già, lo việc ma chay cúng giỗ, nối dõi tông đường... Con gái không được tham gia vào những việc trọng đại của gia đình, dòng họ, lấy chồng thì theo chồng và ở bên nhà chồng đang tạo áp lực buộc người phụ nữ phải đẻ cho bằng được con trai.
Ngoài những nguyên nhân dẫn đến mất cân bằng giới tính cao như muốn có con trai để trông cậy lúc về già, nối dõi nghề truyền thống thì việc lạm dụng khoa học kỹ thuật hiện đại và công nghệ trong việc chẩn đoán và lựa chọn giới tính thai nhi cũng góp phần đẩy tỉ lệ chênh lệch lên ngày càng cao. Đặc biệt ở những lần sinh cuối cùng, tỉ số giới tính khi sinh cao.
Phụ nữ Việt sẽ bị “giành giật”
Bà Nguyễn Thị Khá, Ủy viên Thường trực Ủy ban Các vấn đề xã hội của Quốc hội cho biết, do các chính sách giảm sinh và kiểm soát sinh đẻ khiến quy mô gia đình ngày càng nhỏ thì nhu cầu mong muốn có con trai càng mạnh mẽ. Nhiều người đã lợi dụng công nghệ để lựa chọn giới tính thai nhi, và sẽ loại bỏ nếu biết đó là thai nhi gái. Điều đáng nói ở đây là dù ở Việt Nam việc chẩn đoán giới tính thai nhi bị nghiêm cấm nhưng trên 90% số phụ nữ mang thai biết được giới tính của con mình trước khi sinh.
“Nhiều người làm dịch vụ sẵn sàng lách luật như việc dùng từ lóng: “Thai nhi này giống mẹ”, “mạnh mẽ”, “dịu dàng” để thông báo về giới tính của thai nhi”, bà Khá nói.
Vì áp lực sinh con trai theo mong muốn của chồng và gia đình chồng mà nhiều phụ nữ khi sinh con gái đầu lòng đều cảm hoang mang và tìm cách sinh cho được con trai vào những lần sinh sau. Đây cũng là lý do khiến tỷ lệ nạo phá thai ở Việt Nam tăng đáng báo động.
“Tình trạng này dẫn đến hậu quả là việc gia tăng quy mô các hoạt động bắt cóc và buôn bán phụ nữ, buôn bán trẻ em gái. Phụ nữ sẽ bị “giành giật” và sẽ phải kết hôn sớm hơn”- ông Dương Quốc Trọng, Tổng Cục trưởng Tổng cục Dân số - Kế hoạch hóa gia đình, Bộ Y tế chia sẻ tại hội nghị quốc gia đánh giá về hậu quả của mất cân bằng giới tính khi sinh.
Tăng cường truyền thông để thay đổi nhận thức
Ông Christophe Guilmoto, chuyên gia của Quỹ Dân số Liên hợp quốc đề xuất: “Việc giảm thiểu mất cân bằng giới tính khi sinh cần sự chung tay của cả cộng đồng. Thực tế, việc xử lý các cá nhân vi phạm việc tiết lộ hoặc lựa chọn giới tính thai nhi là rất khó. Trên thế giới, tại các quốc gia như Ấn Độ, Trung Quốc cũng rất khó để xử lý tình trạng này. Do đó, trong các giải pháp giảm thiểu tình trạng này thì hoạt động truyền thông luôn giữ vị trí quan trọng số một…”.
Còn theo bà Hồ Xuân, Chi Cục trưởng Chi cục DS-KHHGĐ tỉnh Bắc Ninh: “Về lâu dài, để giảm tình trạng mất cân bằng giới tính khi sinh còn cần có thêm nhiều chính sách hỗ trợ trẻ em gái và gia đình có con một bề là gái. Cần phối hợp nhiều bộ, ban, ngành để xây dựng những quỹ giành riêng cho trẻ em gái. Hỗ trợ học phí cho trẻ em gái. Những người cao tuổi ở gia đình sinh con một bề là gái cần được hỗ trợ cả về vật chất và tinh thần. Cần có chính sách hỗ trợ việc làm cho các em gái sau khi ra trường…”.
Theo La Hoàn
Vietnamnet

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

E LỆ MÙA ĐÔNG


Em lặng lẽ hay có điều muốn nói
Lại ngập ngừng giấu e lệ, âm thầm
Hay bởi gió chuyển sang mùa say đắm?

Cứ bồng bềnh, đợi mãi, lạ quen thân.
 
Thu đã hết, đông nhẹ nhàng qua ngõ
Nắng giấu đâu mà ngực áo phập phồng
Nên môi nóng ửng hồng lên má thắm
Ẩn vào mắt em một cõi mênh mông.
 
Nỗi nhớ mùa đông nhẹ nhàng đến vậy
Miên man qua hết tháng hết ngày
Em cứ lặng, tìm em, anh sẽ thấy
Chuỗi nồng nàn dào dạt mắt em say.

18-11-2012

GỬI NƠI ẤY MÙA ĐÔNG

Phải không em, đã mùa đông Hà Nội?
Con phố vàng giờ đẫm ướt mưa xoay
Lối cũ quen mà giờ trông lạ quá
Hay bởi ta xa nhau vẹt tháng ngày.

Em gói lại đôi ngày đông em nhé
Gửi riêng anh qua bóng rũ âm thầm
Để anh nhớ những ngày đông rất khẽ
Khẽ khàng về xao động nốt dư âm.

Em có thấy hương mùa đông thoang thoảng
Qua bàn tay, đôi má lạnh ửng hồng
Trong cái rét se dài thêm đêm ấm
Lỡ buông lời… vào khoảng vắng mênh mông.

Ừ em nhỉ, lại mùa quen đến lạ
Tháng ngày qua, ủ ước muốn xa vời
Đem hơi nắng mùa thu và mùa hạ
Vắt vào nhau, ấm nửa lạnh em ơi!

18-11-2012

EM

Em không làm biển mênh mông
Mà sao bao la đến vậy
Từ trong trái tim nồng cháy
Đến bàn tay ấm yêu thương.

Em không là gió mang hương
Rải lên vườn đời gối mộng
Mà anh dạt dào sức sống
Chừng thôi với đến bên em.

Em không làm nắng mai lên
Bởi còn giấc mơ say đắm
Tâm hồn tháng năm sưới ấm
Bao mùa nắng gió lênh đênh.

Em chẳng làm mây chông chênh
Để mãi sao trời lấp lánh
Miên man tháng ngày được thấy
Chút gần quên hết suy tư.

17-12-2012

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

MỆT MỎI

Bắt đầu thấy mệt mỏi, sáng nay lại đau nửa đầu. Cái bệnh thường niên nên lâu lâu nhớ quá, nó lại đến thăm mình vào buổi sáng. Mình chẳng thân thiện gì với nó cả mà nó cứ đeo theo mình vòi vĩnh suốt. Công việc thì áp lực nặng nề. Hôm qua Mr. Vinh lại tương thêm 2 cái email từ Hà nội về, bảo là Bộ KHCN chửi như tát nước vào mặt. Cũng phải thôi, họ thì suốt ngày ngồi làm đề tài nghiên cứu, mình thì dạy nát phổi, lại còn còng lưng nghiên cứu khoa học, làm việc bằng hai chúng nó, thì làm không trễ mới lạ. Mình có phải ba đầu sáu tay đâu. Đã vậy lại còn thêm quản lý bộ môn, cao học, chương trình tiên tiến Việt - Mỹ nữa chứ. Tội nghiệp cho cả Bích Thanh, Huy, Âu, anh Lực, ai cũng biết là căng như dây đàn, sắp đứt đến nơi mà không dám hé răng kêu ca một tiếng. Không có việc làm thì kêu không có gì để nghiên cứu, để làm, khiến cho kiến thức mai một. Giờ đi tìm việc về cho thì làm lè ra, cũng kêu cực. Đúng là chẳng biết đâu mà lần. Thôi thì đành động viên nhau vậy thôi. Ai cũng mệt mỏi cả, cả năm nay rồi.
RIÊNG MÌNH LÀ MỆT MỎI NHẤT. ƯỚC GÌ ĐƯỢC NGHỈ NGƠI VÀI NGÀY CHO SƯỚNG ĐÃ RỒI LÀM TIẾP.
17-11-2012

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

NHỚ MÃI CHỢ CHIỀU


Anh nhớ hoài về một thuở xa xưa
Bên bờ sông chang trưa hè, gió lửa
Tuổi thơ vui đùa, gái, trai bao đứa
Nắm lưng nhau đuổi nắng, bắt còng.

Sông yên bình soi bóng mênh mông
Lũy Thầy trầm tư, Bảo Ninh cát cháy
Sóng vỗ về rổ tươi con cá nhảy
Chảy qua tay hạt muối thấm mồ hôi.

Nay lại về, thơ thẩn ngóng em tôi
Có còn không, lưng phơi vàng bến cá?
Có mềm không, bàn tay đong vất vả?
Buổi chợ chiều, buổi lên lớp liêu xiêu.

Nhật Lệ ngọt ngào trong anh biết bao nhiêu
Để trái tim mỗi nhịp đập: Đồng Hới
Hơn nửa đời người miệt mài trong ngóng đợi
Thấy lại ngày xưa trong dáng chợ chiều.

16-11-2012. 

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

TÌM LẠI HỒN QUÊ


Anh mãi miết tìm lại hồn quê ấy
Khỏi lang thang với kỉ niệm nhọc nhằn
Tìm thơ ấu trong bờ đê, tiếng sáo
Đêm dặt dìu em hát nỗi bâng khuâng.

Khi ta lớn, quê bỗng thành bé nhỏ
Biết tìm đâu những năm tháng vui đùa
Bên cạnh đó, những lo phiền, trăn trở
Thả vào tay yên ả tiếng nôi đưa.

Đồng Hới 14-11-2012

MỘT CHÚT XAO LÒNG QUÊ

Tôi trở về, Đồng Hới cuối mùa thu
 Chen với nắng, mưa chuyển mùa bợt gót
 Những hàng cây xiêu bên hè nước giọt
 Trũng bàn chân bao năm tháng chông chênh.

 Quê bình yên, còn ta mãi lênh đênh
 Rong muôn nẻo suốt chiều dài đất nước
 Tuổi thơ ngày nào cứa tim da diết
 Mỗi chuyến về, xao động chuỗi mênh mông.

 Ta ngẩn ngơ giữa buông chiều Nhật Lệ
 Ngọn nồm nương man mác nắng rơi hoài
 Tiếng đò đưa khấp khểnh men bến lắng
 Ủ trầm tư vào năm tháng phôi phai.

 Đêm gợi lại những ngày xưa xa vắng
 Một thời đeo bao khốn khó, nhọc nhằn
 Đông buốt lạnh không chăn, hè ngập nắng
 Ngọn Lào khô hong chát mặn, mưa giăng.

 Nơi ta lớn, đất dường như bé lại
 Nón ngày xưa nghiêng bóng xõa hương thầm
 Sông lấp lánh kể về thời xa ấy
 Kỉ niệm ẩn vào con sóng vỗ bao năm.

 Đồng Hới 14-12-2012

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

LẶNG LẼ

Không nói thành lời, anh chẳng hay đâu
Sao em cứ như mùa thu lặng lẽ
Đổ nắng vàng lên cúc hoàng hoa lệ Â
m thầm qua trên mái cũ nuông chiều.

 Em lặng yên chờ đợi bao điều
Chỉ thổ lộ qua bàn tay thô ráp
Bao mùa mưa dầm, bao mùa nắng rát
Gói nắng vào tim cho ai biết thẫn thờ.

 Bàn tay em đâu phải viết thành thơ
Mà miên man từ hồn em tuôn chảy
Đổ dạt dào từ trái tim bỏng cháy…
Cứ âm thầm… anh hóa đá làm mơ.

 12-12 - 2012

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

BIẾT GỌI EM LÀ GÌ NHỈ

Em bảo đừng ví em là biển
Biển mênh mông chát mặn, khát vô cùng
Em bảo đừng ví em là gió
Cứ lang thang hoài năm tháng vô dung.

 Em bảo đừng ví em là nắng
Biết ở đâu khi lạnh buốt, mưa Ngâu
Em bảo đừng ví em là lửa
Bởi cháy tàn, tro bạc trắng mái đầu.

 Đừng ví em là trăng rằm óng ánh
Cũng như thời con gái xuân thì
Qua một thoáng ngọt ngào rồi lặng lẽ
Đêm lạnh dần, sương vắt vẻo bờ mi.

 Vậy biết gọi em là gì em nhỉ?
Hay nhẹ nhàng em yêu quý, vậy thôi.
Những lời nói chỉ như luồng gió thổi
Ấm tình người níu lại mãi em tôi.

 12-11-2012

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

TRÁCH

Biết là em chẳng giận đâu.
Cớ sao lại rải âu sầu ướt mi.
Mùa thu lặng lẽ trôi đi.
Người thu ẩn hết một thì nhớ thương.

 Qua bao trắc trở gian trường.
Vượt bao ghềnh thác, lại nhường phẳng phiu?.
Làm sao giữ chốn lãng phiêu.
Nói chi níu được mấy điều đánh rơi.

 Trách ai chặng đặng thì thôi.
Hiểu chi sâu lắm, để rồi vẩn vơ.
Theo nhau suốt một đời thơ.
Lời chưa viết hết, thẫn thờ vọng tâm.

 11-11-2012

CUỐI THU

Hững hờ nắng rụng khỏi đêm
Lập lờ đom đóm gỡ mền rong chơi
Lung linh lấp lánh sao trời
Nháy nhau rủ bạn bỏ lời, lãng phiêu.

 Ngoài song vương cọng gió chiều
Khẽ lay sương nhỏ đôi điều ngẩn ngơ
Tưởng thu còn lấy làm thơ
Ngỡ vàng óng nắng thẩn thờ đâu đây.

 Ai hay còn lại đêm say
Thu đi giấu hết những ngày ấm êm
Thôi đành đợi đến mùa thêm
Chút vàng lá rụng, lỡ đền cõi xưa.

 11-11-2012

Mẹ - Thiên thần của con

Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế: - Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này? Thượng Đế đáp: - Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo. Đứa bé lại nài nì: - Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ? Thượng Đế đáp: - Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc. Đứa bé lại hỏi: - Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến? Thượng Đế trả lời: - Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói. - Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con? - Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người. - Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa. - Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con. Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế: - Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con. - Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ".

 Sưu tầm từ nguoiquangbinh.net

 **************************
 VỀ VỚI MẸ

 Bao ngày xa con lại về với mẹ.
Với mái nhà bình yên.
Chiều cuối thu, nắng dùng dằng ngõ bé.
Bóng mẹ gầy man mác mắt con.
 ***
Tháng tháng năm con rời mẹ ra đi.
Phiêu bạt đời, không tiếc thời trai trẻ.
Không cánh võng đưa hè.
Không tiếng ru dịu dàng của mẹ.
Chỉ có tiếng đời mặn, đắng, chua, cay.
***
Con trở về với mẹ hôm nay.
Ngã đầu vào lòng Người.
Thoảng tiếng đập khe khẽ.
Trái tim mệt mỏi già nua
Một đời sương nắng thế!
Tảo tần, dành dụm cho con…
***
Không một lời oán trách, thở than.
Mẹ lại ôm con trong đôi tay.
Áo mẹ đầy khói bếp.
Đôi tay gầy guộc nhất đến giờ con mới biết.
Mẹ nói nhẹ nhàng: đi chậm nghe con!

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

ĐẦU SÔNG, CUỐI SÔNG.

Em, ngọn nguồn Sông Gianh
Anh, biển chiều Đồng Hới
Hai phương trời vời vợi
Giao hòa nơi xa xôi.

 Giữa cao nguyên vợi vời
Đêm mùa thu buông nhẹ
Dế buông đàn rất khẽ
Gửi lòng về quê xa.

 Ở nơi ta nhận ra
Tình quê sâu đến thế
Tuổi bao đời vẫn trẻ
Say đắm như đầu tiên.

 Em, thiếu nữ dịu hiền
Anh, tháng ngày dầm dãi
Chỉ đôi mắt gần lại
Gắn vào nhau hồn xưa.

 Sương đẫm mấy cho vừa
Lạnh bao nhiêu thấm đủ
Cao nguyên tròn giấc ngủ
Ta tìm lời ...nôi đưa.

 9-11-2012

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

KỶ NIỆM MIỀN ĐẤT ẤY

Có một miền xa lắm
Cháy hoài trong tim tôi
Những đêm đông buốt lạnh
Những ngày hè bỏng sôi.

 Nơi gió Lào, nắng hạ
Xuyên sắc qua lá cây
Nơi ấy mùa đông giá
Cắt rát da bàn tay. 

Nơi ấy bồng bềnh mây
Neo ngang lưng lèn đá
Nơi ấy mưa lay phay
Phủ mắt ai vất vả. 

Một vùng đất thương lạ
Trái tim băng núi đồi
Trao cho em tất cả
Năm tháng và xa xôi.

 Biết bao giờ em ơi
Được lại về nơi đó
Bên bếp hồng, má đỏ
Nghe những lời bâng khuâng.

 Một Minh Hóa âm thầm
Hai mươi năm khắc khoải
Dõi theo ai xa ngái
Hỏi tháng ngày, như xưa?

 8-11-2012

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

KỈ NIỆM ĐỒNG LÊ

Chiều đi làm về, chợt nghe tivi hát …"Em lại đưa anh về thăm quê Đồng Lê" của nhạc sĩ Trần Hoàn. Lạ thật, mới ngồi với Đồng Lê mấy ngày trước. Những kỉ niệm cách đây 20 năm lại hiện về, nhẹ nhàng như ngọn gió men theo lối cũ. Nhớ lại ngày ấy mới ra trường, đi làm điện 35kv, thiết kế, thi công, kéo điện lên Mai Hóa, Đồng Lê, Quy Đạt. Con đường dài gần 80 cây số, mình đi bộ tới lui gần 6 tháng trời, lội hết đồng ruộng, núi đồi, đi qua bao nhiêu nhà dân với đủ thành phần, nhưng ai cũng niềm nở đón chào bằng những tình cảm chân thực nhất. Những anh chị nông dân chất phác, chỉ biết điện có ở Ba Đồn, Đồng Hới, nay nghe nói vài tháng nữa sẽ được dùng điện, họ sướng rơn, coi mình như anh tài, trong khi mình chỉ là thằng kỹ sư đi thi công công trình chân đất(!)… Đồng Lê, một thị trấn nhỏ của huyện Tuyên Hóa, miền núi, hồi đó chắc chỉ được ba trăm cái nhà là cùng. Ban ngày đi lội rừng, lội ruộng, tối về ngồi bên bếp lửa nướng sắn, ngô với mấy người trong nhà thuê, cũng là nông dân cả. Thỉnh thoảng có mấy người hàng xóm trẻ trung, trắng nõn sang chơi với mấy anh công nhân ngành Điện(!). Họ ngồi chơi đến 9, 10 giờ khuya(mùa đông ở miền núi vậy là khuya lắm), hát những bài hát về quê hương, con người. Thấy khuya rồi, mình bảo: "Mấy chị về đi kẻo muộn, mai còn đi làm". Vậy mà lại vô cùng bất ngờ, từ giữa đôi má trắng hồng xinh xắn, một nụ cười cất lên: "Nhưng mà em không về". Họ nói rồi đấm lưng nhau, cười nghiêng ngã. Và bài hát "Về Đồng Lê" khắc sâu trong tim mình từ đó. Mấy lần đi qua Đồng Lê trên những chuyến tàu thống nhất, mình chỉ cái trạm biến áp, đường dây mình đã thiết kế, rồi đào móng, dựng cột, bắt xà, kéo dây… và những chút kỉ niệm đứt đoạn ở Đồng Lê cho vợ, con nghe. Con gái cứ tròn xoe mắt như ở đó là cả thiên đường bồng lai tiên cảnh, còn vợ mình thì: "May chút nữa thì em không được lấy chồng"(!), nghe mà nóng hai vành tai…Khi nào có dịp quay về Đồng Lê một lần nữa nhỉ, chắc mấy cô hàng xóm giờ cũng già rồi, bà cụ chủ nhà nếu còn sống chắc gần 90 tuổi(?). Nhớ hôm bàn giao xong, cả hội nhậu một bữa tưng bừng, sáng hôm sau về lại Đà Nẵng, bà cụ cứ dúi cho mình túi lạc: "Chú đưa về cho ba mạ, nói là mệ cho, khi mô rảnh thì về chơi với mệ, mệ nhớ mấy chú lắm", sau lưng bà cụ, có cô bé nép mình bên cột nhà nhìn theo… Vậy mà đã hai mươi năm, một khoảng thời gian đủ cho một đứa bé lọt lòng lớn như mình hồi đó, không biết có ai bây giờ được như mình lúc đó không(?).

 Anh lại nghe em hát
 Về Đồng Lê xa xôi
 Những kỉ niệm chợt men theo lối vắng
 Rải ngày xưa vào kí ức xa rồi.

 "Em lại đưa anh về thăm quê Đồng Lê…"
Có còn như những ngày xưa không nhỉ?
Em có còn nhớ một thời thiếu nữ
Nắng nõn nà thắm hồng trên má
Để chiều về anh ngã, anh nghiêng.

Ta không cùng nhau chăn trâu thuở nhỏ
Không lên nương với sắn, ngô, khoai
Nhưng ta có những ngày hè nắng đỏ
Gió Lào hanh khô rát giọng ai hoài.

 Ta có những ngày mưa dầm đất
Cơn lũ về dồn hai đứa bên nhau
Ta có những đêm đông lạnh ngất
Củ sắn vùi nói chuyện mai sau.

 Em ví anh như ngọn gió mùa hè
Thổi dạt dào mà không sao gần được
Anh nói em như ngọn nồm thấm ướt
Trái tim khô cằn bao năm tháng lênh đênh.

 Em có đưa anh về Đồng Lê nữa không?
Vẫn bịn rịn những con đò đợi bến
Neo ngày xưa vào chùm lưu luyến
Gói yêu thương về lại với Đồng Lê.

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

YÊU THƯƠNG MỘT CÕI ĐI VỀ

Yêu em lắm, rừng thông già trăm tuổi
Trăn trở âm thầm, thăm thẳm xuyên mây
Thương em quá, những con đường khúc khuỷu
Tình anh vơi, em lặng lẽ đong đầy.

 Em thả vào anh từng sợi diễm xưa
Nhốt hạ trắng đâu mà trái tim nóng thế
Một cõi đi về đập trong anh rất khẽ
Ru ta ngậm ngùi man mác bóng sương đêm.

 Ngọn cỏ ngẩn ngơ mơ ngủ say mềm
Như cánh vạc bay gieo giấc khuya vời vợi
Anh cõng trên lưng nỗi niềm ngóng đợi
Buông bâng khuâng về lặng lẽ nơi này…

 Đêm thao thức nửa tỉnh, nửa mê say
Thả nồng nàn lên dấu chân nhả bước
Mơ, cứ mơ và chỉ mơ có được
Còn mãi tìm nhau xao Một cõi đi về.

 Đà lạt 11-2012

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

ĐAM SAN

Đam San … Đam San
Nốt nhạc vút lên trên những phím đàn
Cao nguyên lồng lộng
Bài ca về con người
Đi tìm Nữ thần Mặt trời
Khát khao cuộc sống
Khắc vào cội nguồn
Tây Nguyên!

***
Đam San … Đam San
Ngọn gió nào đưa em đến đây
Tia nắng nào mang em đến nơi này
Gom hết những trưa nồng cháy hạ
Gói lại trong em thắm hồng đôi má
Tâm hồn cháy bỏng
Đắm say mơ mộng
Yêu thương một cõi đi về
Mênh mông...

 Như cơn mưa nối hai mùa đất đỏ
Như thông xanh xuyên tắp vào gió mây ngàn
Người đi mà lòng để lại
Dâng tràn
Đam San … Đam San!

 3-11-2012