Ta nhớ về thuở cắp sách đến trường
Đắm đuối nghe về
rừng vàng biển bạc
Vành nôi đưa theo điệu hò, câu hát
Tổ quốc bốn ngàn
năm vĩ đại vô song.
Những bài học xưa thấm tận cõi lòng
Để ta ảo
tưởng về vinh quang, giàu có
Cứ ngỡ ra đời với hành trang nho nhỏ
Ưu đãi
muôn đời đưa đến chín tầng mây.
Những bước đường đời nghiệm đắng đổi
thay
Giáo dục một chiều, tô hồng một phía
Không tôi rèn con người trong
bỏng lửa
Lấy ở đâu vàng bạc dát lên mâm.
Kỹ năng sống ở đâu? Sáng
tạo cứ âm thầm
Để trẻ em không vô tư bay nhảy
Vác cặp còng lưng, bệnh
thành tích đến vậy
Hết trường chuyên, lớp chọn, bỏ con ai?
Đạo đức
giáo điều bao năm chẳng đổi thay
Sao không thấy những mảng đời sáng tối
Cái đói, nghèo, giàu, sang bao nỗi
Giấu diếm rồi, chẳng ai biết, ai hay.
Không nhìn sang bè bạn cạnh bàn tay
Trẻ em học từ tâm, từ tiềm thức
Nhân đạo, chân thành mọi nơi, mọi lúc
Nhường dưới, kính trên chẳng đổi
thay.
Đất nước giàu lên khi ta bớt nghèo đi
Khi ta được học đúng sự
thật, hiện tại
Không hào nhoáng những điều hay, lẽ phải
Khiến ta mơ hồ
giữa bao đúng, sai.
Đi chậm thôi, để nhanh đến tương lai
Đừng bay
bằng chân, đi bằng đôi cánh
Nhanh chẳng nhanh, cứ lạch bạch dẫm lại
Mãi
vẫn nghèo, mơ đến cõi giàu đâu!
29-11-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét