Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Mẹ - Thiên thần của con

Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế: - Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này? Thượng Đế đáp: - Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo. Đứa bé lại nài nì: - Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ? Thượng Đế đáp: - Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc. Đứa bé lại hỏi: - Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến? Thượng Đế trả lời: - Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói. - Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con? - Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người. - Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa. - Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con. Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế: - Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con. - Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ".

 Sưu tầm từ nguoiquangbinh.net

 **************************
 VỀ VỚI MẸ

 Bao ngày xa con lại về với mẹ.
Với mái nhà bình yên.
Chiều cuối thu, nắng dùng dằng ngõ bé.
Bóng mẹ gầy man mác mắt con.
 ***
Tháng tháng năm con rời mẹ ra đi.
Phiêu bạt đời, không tiếc thời trai trẻ.
Không cánh võng đưa hè.
Không tiếng ru dịu dàng của mẹ.
Chỉ có tiếng đời mặn, đắng, chua, cay.
***
Con trở về với mẹ hôm nay.
Ngã đầu vào lòng Người.
Thoảng tiếng đập khe khẽ.
Trái tim mệt mỏi già nua
Một đời sương nắng thế!
Tảo tần, dành dụm cho con…
***
Không một lời oán trách, thở than.
Mẹ lại ôm con trong đôi tay.
Áo mẹ đầy khói bếp.
Đôi tay gầy guộc nhất đến giờ con mới biết.
Mẹ nói nhẹ nhàng: đi chậm nghe con!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét