Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

TỰ NHẮC MÌNH

Qua rồi năm cũ những băn khoăn 
Năm mới vô tư, dẫu nhọc nhằn 
Thấy bạn vui cười, ta sung sướng 
Chia sẻ ngọt bùi suốt tháng năm.

                                                                                       
Còn đó một đôi điều tiếc nuối
Chẳng bằng năm mới vạn men say
Còn đó dăm ba câu lạnh cạnh
So sao phước hạnh nối tháng ngày.

Chi bằng ta chảnh với vô tâm
Nghênh đón nắng trời, chê bóng râm
Thân trai muôn dặm, chi gian khổ
Dào dạt đời vui, kể thăng trầm.


1-1-2015

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

NẮNG LẠNH MÙA ĐÔNG

Ai mang nắng lạc rải lên thềm 
Để gió đông lùa thấm lạnh thêm 
Co ro hoa ngủ nương búp nõn 
Kiến buốt mon men chống lưng thiền. 


Ven sân luống hẹ lưa thưa ngọn
Trống ngõ bướm leo rụi lá vàng
Chồng chềnh ngọn cỏ cong cong ngủ
Cải ngồng thiêm thiếp ngóng đêm sang.

23-12-2014

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

THUỞ YÊU XA

Ta yêu em theo mọi bước thăng trầm
Dẫu yêu đó chẳng bao giờ vĩnh cửu
Ngày nắng, mưa theo thời gian thấm đủ
Nhớ yêu xa, gần sống thuở ấm êm.

Ta ướp thơ vào lối nhỏ thân quen
Bắc dải yếm nắng luồn qua ô cửa
Sợi thủy chung treo vô hình một nửa
Đợi thầm thì len lén chuỗi trao tay.
***
Mưa mùa đông đếm bao giọt ai hay
Vẫn còn đó bão mùa chưa tan hết
Đã gối chăn mà vẫn còn cách biệt
Hơn nửa đời chưa trọn bốn mùa men.


12-12-2014

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

NHỮNG ĐIỀU VÔ TÂM

Có bao điều anh lặng lẽ trao em
Dẫu phần lớn nhiều khi là nông nỗi
Có lúc nhẹ nhàng, có lúc rất vội
Đúng hay sai, chỉ hai chữ: thật lòng.

Anh mù mờ về quá khứ hư không
Về ảo tưởng của em mình anh biết
Trao âm thầm, chẳng nghĩ chi hơn thiệt
Cho hết rồi, anh rỗng túi ngây thơ.

Hay là em đã tự bao giờ
Âm ỉ cháy trong lòng anh ấm áp
Kỷ niệm em ngậm ngùi, anh phai nhạt
Nên anh trao em những thứ vô tâm.

Em yêu anh trên mọi nẻo thăng trầm?
Anh lại yêu những lúc không nghĩ ngợi
Đời thong dong mà mọi người rất vội
Trao nhanh rồi, có giữ chậm không em?


7-12-2014
ĐÂU CHỈ MỖI MÌNH EM

Em trách anh sao cứ hoài nông nỗi
Tháng ngày xa chẳng tiếc nuối bao giờ
Chẳng bao giờ anh biết chờ, biết đợi
Trong đời thực và trong cả giấc mơ.

Em cứ nghĩ em là hòn Vọng Phu
Chờ sáng, tối dù mọi điều to nhỏ
Dẫu nắng mưa, bốn mùa không biết đợi
Về bên em, tất cả hóa miên man.

Em thân yêu giữa cuộc sống đầy tràn
Anh vẫn đợi, chờ em hoài đó chứ
Không nói ra, giữ âm thầm hai chữ
Lặng lẽ làm tất cả bới: Yêu em.


7-12-2014.
ĐỪNG THẬT LÒNG ĐẾN THẾ

Vào một ngày nắng đẹp
Hết chuyện tôi ngồi yên
Nghĩ chuyện thẳng, chuyện nghiêng
Đừng thật lòng đến thế.

Nếu yêu em mọi nhẽ
Tha thứ và bao dung
Thì đến khi tan vỡ
Trách mình sao thật lòng.

Nếu tôi thương yêu bạn
Và tất cả mọi người
Thì đến khi ta nghỉ
Lòng thật đâu còn hơi.

Nếu  tâm tư công việc
Đúng, họ bảo đương nhiên
Sai, mọi thứ rất phiền
Đừng thật lòng đến thế.

Nếu tôi là kẻ lớn
Bao nhiều người xun xoe
Khi hết thời bận rộn
Ngẫm thật lòng buồn ghê.

Chuyện đời là vốn vậy
Đừng quá thương, ghét ai
Khỏi tiếc nuối nay mai
Đừng thật lòng đến thế.


7-12-2014

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

ÔI QUÊ XƯA

Hoa sữa nồng nàn dọc chiều Đồng Hới
Có thể nào quên ngày chờ tháng đợi
Đợi đêm về len lén thả hương thơm
Thơm vào ai kín đáo một khoảng trời.
Dĩ vãng!

Mùi hoa sữa cuối mùa thu bãng lãng
Bịn rịn rơi… vào chuỗi những lo âu
Lay phay bám… theo màu đời lốm đốm
Làm loay hoay ai thời gian bận rộn.
Nửa cười!

Một cuộc đời
Ngoảnh lại chớm hai mươi
Vai bạc sờn trên lưng chừng mỏi mệt
Dẫu sau đó biết ai là mãi miết
Phút rạn cười tan một thuở bâng khâng.


            2-12-2014

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014



VÔ TÌNH VẮNG 

Sao em lại e ấp nhiều đến thế 
Biển gầm gào mà trời rơi lệ 
Biết nơi nào giữ dấu lại mai sau? 
Hay cứ quên như quên tự thuở nào 
Biển vắng !



Đâu đó gọi em 
Lao xao mây lặng 
Chỉ mình em non xanh nước biếc 
Bâng khuâng… 

30-11-2014

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

BÀI CA TỰ ĐỘNG HÓA BÁCH KHOA

Em cùng anh vào chốn giảng đường
Nơi tưởng mùa thu chỉ còn kỉ niệm
Đời sinh viên thay học trò lưu luyến
Đón em vào tự động hóa bách khoa.

Thực tế nhiều chiều khiến ta nhận ra
Thuở thơ ngây chỉ còn là kí ức
Những gian nan, trở trăn đời thực
Vun ta đầy tuổi trẻ bách khoa.

Những ngày nhớ quê, nhớ mẹ phương xa
Những buổi học thâu đêm, những kỳ đồ án
Những ngày thi nhọc nhằn bao quản
Đắp mơ đầy tự động hóa bách khoa.

Ngày mai, ngày mai đi tới những miền xa
Em có nhớ ngọn đèn không biết ngủ
Đốt cháy lửa tràn ước mơ ấp ủ
Em hãy nhớ về một thuở bách khoa.

Mai, ngày mai giữa đất trời bao la
Vẫn nhớ về tự động hóa bách khoa
Nơi thắp sáng những niềm tin, khát vọng
Ươm tình yêu chung thủy, thiết tha.

Ngày mai, ngày kia vàng nắng, trắng nở hoa
Anh có nhớ những đêm vùi sách vở
Muốn thương nhau ngọt ngào thôi chưa đủ
Cả niềm tin tự động hóa bách khoa.

Đất nước gian nan, bão tố đảo xa
Lũ tràn về, gió gào nơi xa thẳm
Ta hãy làm để Tổ quốc được sống
Bởi luyện rèn tự động hóa bách khoa.

Nhọc nhằn qua đi, sẽ tới những phồn hoa
Những chia li xa, còn tình yêu vĩnh cửu
Ta cùng nhau vượt qua bao trắc trở
Sống vẹn tròn từ nơi ấy bách khoa.


27-11-2014

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014


GỬI VỀ LỜI NHẮN NHỦ CỦA EM XA

Em gửi anh lời tâm sự của đời
Xa nửa địa cầu mà sao gần thế
Viết ngắn vậy mà đủ đầy mọi nhẽ
Nhẹ nhàng mà miên man quá em ơi!

Anh gửi cho em một nửa bầu trời
Có hình bóng dòng sông quê man mác
Có kỉ niệm lặng dài trong nốt nhạc
Để em về gợi nhớ thuở đưa nôi.

Có xa đâu bởi ta mãi không rời
Có gần đâu bởi cầu chưa bắc nỗi
Không gặp được những sáng chiều vồi vội
Nắng vắt vai không lau nỗi mồ hôi.

Nhắn nhủ qua về đôi nét vậy thôi
Mà vẫn khiến cuộc đời xanh cây lá
Dẫu mai sau cát bụi nhòa tất cả
Anh vẫn hoài viết tới chỗ em xa.


19-11-2014

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

TRÁCH MỘT MÌNH

Mắng em sao ở một mình
Để cho quả rụng, cải ngồng lạ chưa
Một mình đi sớm, về trưa
Một mình khô ướt nắng, mưa một mình.

Một mình thổn thức ai tin
Một mình vui với một mình gió sương
Một mình ghét một mình thương
Một mình lạc lối, lỡ đường bóng hay.

Một mình đuổi nắng chiều say
Một mình cố gắng giãi bày với thân
Một mình cháy một mình châm
Một mình trách họ lỗi lầm khó yêu.

29-10-2014

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014


ĐÔI BỜ

Có con sông bắt nguồn từ dòng suối
Chảy về xuôi qua thác, qua ghềnh
Qua những cánh đồng xanh
Những làng quê yêu dấu
Hai bờ sông vẫn mãi cứ lênh đênh.

Bởi anh hiểu và em cũng hiểu
Ta yêu sông mang vị ngọt cho đời
Hai bờ thấy đó mà xa vời vợi
Chẳng bao giờ nhập lại một em ơi.

Ta đều biết sông đổ về biển cả
Sông lở, bồi theo năm tháng thăng trầm
Lại hòa vào cát mềm cùng sóng biếc
Hai bờ xa vẫn mãi gọi tri âm.

Ta là bờ và cuộc sống là sông
Cứ nghiêng nửa mình nhìn nhau vĩnh viễn
Dẫu bên lở, bên bồi hay thầm nghĩ
Đôi bờ xanh ươm cuộc sống nảy mầm.


27-10-2014

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

CHUYẾN TÀU KHÔNG BAO GIỜ CHỞ HÀNH LÝ

Ngày anh lặng lẽ đi xa
Tôi biết đau
Dẫu chỉ đôi lần gặp gỡ
Hát và nhớ
Về tình yêu quê hương qua những sắc màu…

Bầy giờ anh đi xa trên một chuyến tàu
Chuyến tàu cuối cùng trong cuộc đời
Với hai tay trống
Chẳng có gì làm hành lý
Cả chiếc cúc áo cũng để lại mòn theo ngẫm nghĩ
Ý tứ sự đời…

Ai cũng vậy thôi, tôi biết
Sẽ đến lúc leo lên chuyến tàu cuối cùng với hai bàn tay trắng
Bao hành lý trĩu nặng một đời làm nên để lại
Tiếc thương cũng khô với thời gian.

Hành lý gọn gàng
Vô tư sống
Không mang
Để khi lên tàu
Nhẹ hẫng….
Đúng không anh?


26-10-2014

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014


ĐÔI MẮT HOA

Những đôi mắt biết nói trong khoảnh khắc
Giọt mưa lăn và bâng khuâng chợt khóc
Vì niềm vui vô tận
Và nỗi buồn thoáng qua..

Thời gian ngắn ngủi lắm hoa ơi
Sao cứ để bao lòng người áy náy
Đôi mắt hoa vô tâm
Khóc như là đang khóc…

Sao người không vậy
Sống một đời không khóc được như hoa.


24-10-14
HỎI THĂM CHỊ

Không biết mùa này quê chị có lạnh không?
Có còn nắng vương đồi chè, đồi cọ?
Có còn mưa lay phay lối nhỏ?
Rải mùa thu thong thả những chiều về.

Có còn đêm thu ru hát chị nghe?
Có còn lá xạc xào xao xuyến nhớ?
Có còn heo may se qua hơi thở?
Mát bàn tay thao thức mãi soạn bài.

Bên em mùa này nắng đã nguôi ngoai
Hơi mùa đông rón rén vào hoa cỏ
Những buổi đi về giao mùa rất khẽ
Gỡ nồng nàn gửi đến cuối trời xa.

NHM 22-11-2012


MỘT CÕI ĐI VỀ

Anh trở lại với màu xanh của cỏ
Với vàng mơ hoa rãi lối xưa về
Vai đẫm ướt chùng sương hồn để ngỏ
Ướp mắt em lên từ nỗi đam mê.

Đêm thanh lặng dát men vào cõi vắng
Nốt nhạc buông sâu lắng đến vô chừng
Nghe em hát mà ngỡ mùa hạ trắng
Rơi xuống vai em say đắm mênh mông.

Khuya buốt lạnh bởi trong lòng đốt lửa
Giấu trong tim nỗi khao khát nồng nàn
Mai tạm biệt, có cho lời hẹn hứa
Một cõi đi về dành nửa lối anh sang.

1-11-2012 
CHẲNG THỂ NÀO QUÊN

Dẫu biết rằng em chẳng thể quên đâu
Sau những tháng ngày dạt dào sóng gió
Dẫu biết rằng lửa vẫn còn nóng đỏ
Sau mưa trái mùa, gió chướng vô tâm.

Ngọn cỏ cong bởi sương trắng xuống chiều
Đêm nặng hơn bởi cung cầm ngã rạ
Sao lấp lánh vào mắt ai hối hả
Dõi tìm nhau vời vợi tối nhiều thêm.

Cơn mưa chiều đọng giọt khóc của đêm
Dế buông đàn theo tàn thu bóng rũ
Đâu đó nỉ non giấc mùa xưa ngủ
Gửi nhớ dầm sâu dấu cũ bình yên.

17-10-2012 
MỘT NỬA MÙA THU

Bên anh mùa thu
Bên ấy cũng cũng mùa thu
Mùa thu em, sương dùng dằng lối nhỏ
Mùa thu anh, nắng đỏ rực với gió
Ào ạt rơi nghiêng xơ xác ven đường.

Cây cỏ khô cằn nhuốm một nửa dở dang
Những vì sao chen hoàng hôn thắm đỏ
Trời thu xanh giữa khô cằn vụn vỡ
Kiếm hình em qua bóng tối miên man.

Nửa bên em, thu xanh ánh địa đàng
Và nửa kia bỏng rực trong nắng đổ
Cây chẳng xanh, cỏ sụt sùi lá rũ
Đổ lo âu vào nỗi nhớ mênh mông...

Em chỉ cười trong một nửa mùa thu
Và còn lại nửa tiếc thầm ngơ ngác
Cho anh khoác vào em chùm nắng biếc
Trọn mùa thu, da diết nỗi hai bên.

Arizona US  4-8-2012 


TRUNG DU

Ai đặt tên em lên những ngọn đồi
Xanh bát ngát giữa mây trời lộng gió
Đất trung du thả bao lời để ngỏ
Cho anh về một chút được không em?

Những hàng chè như nếp váy xanh ren
Phủ lên chân em che bốn mùa sương đất
Nắng và mưa đọng vào hoa ngọt mật
Để hương trời, sắc nước ngẩn ngơ bay.

Bởi chần chừ nên lạc lối men say
Bởi ngập ngừng để hoa thành quả đắng
Bởi ngủ quên, trăng rằm thành khuyết lặng
Bởi muộn mằn lên le lói ai hay.

Vẫn bao mùa, quê em chẳng đổi thay
Lúa vẫn để, chưa thành cơm gạo trắng
Ngõ vẫn cài, chưa nhận lời sâu nặng
Để anh về chuốt nắng thả mắt em?.

30-4-2012.
ANH NHỚ-EM XƯA

Anh có về nơi cao nguyên nắng đỏ
Mùa khô này trong đất cháy cùng em
Mùa mưa qua, bắt đầu mùa nắng gió
Đổ vào em nỗi nhớ xiết hàng đêm.

Mọi cái dạt dào, chỉ có thiếu anh
Sao vời vợi đi hoài không kết thúc
Để em cứ lang thang trong kí ức
Tìm lại thân thương bóng hình xưa.

Em tiếc rằng giá như ngày xưa
Ta kiên nhẫn vào nhau chút nữa
Thì hôm nay, cao nguyên dù nắng lửa
Vẫn một mùa anh nhớ-em yêu xưa!

31-10-2011 
MỘT MIỀN CAO NGUYÊN

Ta đã gửi hồn thu về nơi ấy
Để cao nguyên hóa điệu nhạc âm thầm
Ta đón nhận một chiều buông sương trắng
Đà lạt bồng bềnh thông thắp nến, dư âm.

Ta đến gần rồi ta lại rất xa
Con đường quanh co, ngõ vào lạ quá
Mưa lay phay ướt lòng ta tất cả
Nối những cung bậc quen lạ níu thêm nhau.

Nắng chiều tàn, sương lả lướt theo sau
Để mặt hồ loang thêm ảo ảnh
Ngọn đồi xanh soi thêm gương sóng sánh
Gửi gió chiều thấm lạnh áo len xanh.

Ở hai đầu là nỗi nhớ em, anh
Nét hồi hộp phập phồng theo thiếu nữ
Cứ mặc kệ ven hồ bờ liễu rũ
Ta lặng về trong mắt ướt suy tư.

Tây Nguyên 23-10-2011 


ĐÀ LẠT ĐÔNG

Đà lạt mưa hoài em ơi.
Mưa che kín sắc trời xanh diệu vợi.
Gió đại ngàn lạnh cóng lòng phố núi.
Mình anh mải miết đợi em.

Hàng thông già thức giấc trong màn đêm.
Thầm thì kể về tình yêu cổ tích.
Để gió cõng đi trong không gian đời thực.
Đặt lên khung cửa sổ mùa đông.

Anh lấy chuyện tình gió mang đến tặng em.
Em mỉm cười thờ ơ không tin nổi.
Tình yêu trong sáng ư?, thật đến tội.
Hãy trả về với gió cao nguyên.

Anh muốn sưởi ấm em trong giá lạnh mùa đông.
Để trái tim ấm nồng sau cái rét.
Em kiêu kì thả thời gian trôi hết.
Ngủ im lìm trong tổ kén đơn côi.

Đà lạt 22-11-07 
CHIỀU PHỐ NÚI

Đông dạt về thấm lạnh lòng phố núi.
Chiều cao nguyên vương sợi nắng cuối đồi.
Bóng người về tha thẩn bước chơi vơi.
Tay cóng lạnh để mong lòng ấm lại.

Nhớ không em tháng ngày xa xưa ấy.
Hàng thông già còn nhắc mãi chúng mình.
Tím mặt hồ sương soi bóng lung linh.
Giấu lòng người sâu vào trong thanh thủy.

Chiều thoảng qua cuộc đời thật bình dị.
Dĩ vãng về như lả lướt quanh đồi.
Anh không muốn em làm làn gió, mây trôi.
Lang thang mãi nơi cùng trời cuối đất.

Anh không muốn tình yêu là lửa rực.
Cháy hết rồi còn một mảng tro tàn.
Chỉ cần như hàng thông bền bỉ với thời gian.
Xanh thắm mãi cùng bốn mùa nắng gió.

Đà lạt 19-11-07 


Nhớ Đà Lạt

Anh biết không chiều nay?
Mưa giăng mờ lối nhỏ
Mưa dẫm mềm trảng cỏ
Tím gương hồ Xuân Hương

Anh đi về dưới xuôi
Có nhớ không, ngoảnh lại?
Phố núi sương còn mãi
Níu bước chân người đi…

Anh về với biển xanh
Với đồng bằng nắng hạ
Với việc vàng bộn bã
Nhớ em chiều cao nguyên?
Đà lạt 29-4-05 


NHỚ ĐÀ LẠT

Tôi xa rồi
Em có trong tôi?
Sắc hương nồng của mùa đông thấm lạnh
Em dịu dàng hơn trong mật hoa ngọt sánh
Để đầu môi ngọt mãi
Đà Lạt ơi!

Em xa rồi
Nỗi nhớ có rơi
Vào mây trắng bồng bềnh thông thắp nến?
Mùa Noel nay có màu nhớ đến
Đậu má em hồng lưu luyến mong manh?

Ước gì tôi được là anh
Để tôi với em cùng hòa thẩm thức.
Chia nỗi lạnh lòng
Nhân trái tim rạo rực
Nếm cùng nhau ngọt đắng trái bồng lai.

Có một khoảng trời nhè nhẹ xẻ hai
Bên mưa lũ
Bên mùa đông khô lạnh.
Em giữ mài màu yêu thương lóng lánh?
Đậu bên vai chuỗi nắng những ngày qua.

Nửa trời bên tôi không nắng, không hoa
Em giữ nhé
Sau này gặp lại
Dẫu thời gian tàn phai, có phải
Muốn tìm em?
Vào nỗi nhớ thiên thai!

24-11-2010 
GỬI LẠI ĐÀ LẠT

Đà Lạt
Ngày tôi xa
Nắng trở nên cong
Con đường lại thẳng
Những hàng thông
Oằn mình trong gió lộng
Mưa chập chừng
Hạt níu
Hạt rơi.

Tôi xa rồi
Đà lạt em ơi!
Bông liễu có đu dưa màu nhớ đỏ?
Má em có hồng
Để chiều thêm lạnh gió?
Hun hút hoài nỗi nhớ xuyên đêm!

Tôi xa rồi
Em có mềm hơn
Bởi mưa lay phay trong sương lạnh?
Mimosa ngập ngừng sắc vàng kiêu hãnh
Trong cái buốt mùa đông
Co lại ven hồ.

Em gửi tôi nỗi nhớ mùa đông
Trong sắc tím của lưu ly phảng phất
Sắc vàng hoa hồng mãi khóc
Cây bách tùng ngơ ngác đứng chôn chân.

Tôi gửi lại em nỗi nhớ bâng khuâng
Nỗi man mác những chiều thong thả
Nỗi nồng nàn hương đêm lạnh giá
Mãi xa rồi em có nhớ tôi không?

Đa lạt 19-11-2010. 
TÔI CHỢT HIỂU

Đà lạt, một chiều đông
Tôi trở lại
Nắng đu đưa trên má em hồng
Tôi chợt hiểu
Vì sao mây bềnh bồng
Lơ lửng giữa đồi thông xanh ngắt
Tôi chợt hiểu sao những con đường
Vòng quanh, lên đồi, xuống dốc
Để giữ lại em ngửa nắng ấm trên tay.
Tôi chợt hiểu- vì sao bên hồ
Bông liễu tím rủ lòng mong sắc tím
Và sắc vàng mimosa bịn rịn
Giữ hơi mùa đông trong tà áo em đưa.
Tôi chợt hiểu
Cuối chiều thoáng mưa
Để cỏ hoa bám lưng đồi nũng nịu
Tôi chợt hiểu- vì sao sương lơ đễnh
Bởi gió mãi luồn trong khóm hoa lay.

Em giấu hương hoa đâu đây?
Mà ong bướm cứ thẩn thơ vẽ nắng
Em giấu gì trong làn mây trắng?
Mà tôi cồn cào trong nỗi nhớ, con tim.

Tôi chợt hiểu trong đêm lặng im
Là hơi thở đắm say của tình yêu bất tử
Yên bình vậy, mà nồng nàn lắm chứ
Nên dồn dập dưới nếp áo len xanh.

Tôi chợt hiểu là em, là anh
Trong mắt mộng mơ là ngun ngút nhớ
Tôi chợt hiểu- cái nhìn đầu bỡ ngỡ
Níu tôi vào mùa man mác xa xôi.

Dalat 16-11-2010. 

GỬI VỀ NÔNG NỔI TUỔI HAI MƯƠI

Anh tìm em trên mọi nẻo đường
Vượt qua hết những cản ngăn có thể
Cả những nhọc nhằn đêm ngày rơi lệ
Sá gì đâu một bước nữa bên em.

Con đường sắp đi ngày một dài thêm
Nắng sau lưng mà mưa đan trước mặt
Bỏng dưới chân mà trên đầu gió bấc
Đốt dạo dào rực lửa cháy trong tim.

Tuổi hai mươi ta cứ mãi đi tìm
Anh một bóng, em một hình rong ruổi
Tưởng gặp rồi, lại giá như bao buổi
Đừng dại khờ, quên có thể mai sau.


23-10-2014

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Em say gì trong nắng sớm mùa thu
Sương trắng giọt vào trong bầu dịu ngọt?
Tiếng chim gù trong ban mai thánh thót?
Có nỗi gì say nghiêng phía mình anh?

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

GỬI MÃI ĐIỀU MÙA THU KHÔNG BIẾT

Vẫn có nhiều điều ta gửi đến em
Bốn mùa trong năm thêm mùa quên, mùa nhớ
Mùa đôi lứa lồng vào nhau hơi thở
Nắng qua mưa, mây nhắm mắt lang thang.

Ta để mặc mùa thu trôi mênh mang
Trong vàng nắng ươm mùa hoa cúc trắng
Dấu lặng dài thêm ngọn bàng xao động
Tiếc nuối chi mà níu mãi thời gian.

Ta đã gửi nỗi nhớ vào hoa sữa 
Hương hồ thơm lan toả xuống nồng nàn 
Ta sẽ gửi thêm bao mùa thu nữa? 
Cho đời em say đắm giấc miên man!


Ta gửi gắm điều mùa thu không biết
Nên người qua ươn ướt giọt mưa dầm
Cho ta vịn dấu vào vai da diết
Thơ chợt ngừng, thong thả đếm tri âm.


21-10-2014

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

TẶNG CHO NGƯỜI XA XÔI

Em đến từ mùa thu
Và ra đi cũng từ mùa như vậy
Để lại bao hoài niệm xa xôi
Anh và một người bỗng thấy
Bóng nhạt nhòa xâu một chuỗi suy tư.

Một ngày xa
Bao giọt nhớ cứ rơi
Quyện vào trong mùa mưa dầm rả rích
Vẽ hình em lên mây trời mong manh nhất
Để anh nhớ hoài
Nhầm lẫn với hôm nay.

Không lẽ nào
Em chẳng đổi thay
Cho quá khứ trộn đều lên hiện tại
Một lời vu vơ
Hẳn niềm tin lẽ phải
Khắc sâu hơn em vào cõi nhớ riêng anh.


18-10-2014

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

CÓ NHÓM NGƯỜI KHÔNG NHỎ

Hãy cho tôi kể chút
Một câu chuyện ngày xưa
Có một ngôi làng nhỏ
Sống yên hòa nắng mưa.

Thế rồi một ngày nọ
Làng mở hội thật to
Chế một thùng rượu lớn
Cho dân làng say no.

Chỉ yêu cầu nho nhỏ
Một nhà góp một chai
Đổ chung vào thùng lớn
Uống đoàn kết dài dài.

Nhưng rồi ai cũng nghĩ
Họ đổ rượu hết rồi
Mình thêm chai nước lã
Chỉ mình hay mà thôi.

Ai cũng một ý nghĩ
Giấu diếm suốt cả ngày
Rồi đến khi đêm đến
Ai cũng mong no say.

Trưởng làng khui thùng rượu
Một người một bát bông
Hy vọng là rượu xịn
Ai ngờ toàn nước trong.

Chuyện đã rồi, xấu hỗ
Biết trách ai bây giờ
Cứ nói là nhóm nhỏ
Làm hư làng xóm xưa.

Ai cũng tham một ít
Cả xã hội đều tham
Chỉ những người không biết
Nói vu vơ cả đàn.

Chung qui quyền lợi nhóm
Biết tìm ở phương nao
Mà mọi người lận đận

Biết ngẩng mặt khi nào?

16-10-2014

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

LUÔN BIẾT TÌM EM Ở NƠI ĐÂU

Em trách hờn sao anh chẳng nhắc em
Giữa vô vàn xô bồ ai nhớ đến
Em lặng lẽ như ngày đầu bẽn lẽn
Thấy nhau rồi mà chẳng nói được đâu.

Em sợ rằng em không có trong anh
Hay trong những hành trang cần nhất
Đối với anh, em mãi là sự thật
Một khi cần anh biết lấy ở đâu.

Không nhắn tin, gọi điện lúc xa nhau
Không dáo dác tìm khi em tránh mặt
Không lo lắng đột ngột em đi mất
Bởi anh biết tìm em trốn ở đâu.

Giữa phong ba, mưa nắng dãi dầu
Em cứ sợ những điều rất phụ nữ
Lo âu bộn bề, những đêm mất ngủ
Trái tim anh biết tìm em, dẫu ở đâu.


15-10-2014
KỸ NĂNG SỐNG - CHÌA KHÓA CHỐNG THẤT NGHIỆP
http://vietnamnet.vn/vn/giao-duc/184244/570-000-si-tu-vao-thi--162-000-cu-nhan-that-nghiep.html

"Sáng 4/7, hơn 570.000 thí sinh bước vào thi môn toán, đợt đầu tiên của kỳ thi đại học năm 2014, cạnh tranh khốc liệt chỗ ngồi trên giảng đường. Trong khi đó, ngày 1/7, Bộ Lao động - Thương binh và xã hội vừa công bố tình trạng lao động việc làm, với các con số thất nghiệp ngày càng tăng, đặc biệt có hơn 162.000 lao động từ trình độ đại học trở lên không có việc làm; còn trình độ cao đẳng là hơn 79.000."

Những con số này cho chúng ta thấy điều gì, hay đó là một sự đe dọa nhằm vào lớp trẻ?
Nhìn lại chặng đường phát triển của giáo dục suôt gần 40 năm qua. Bắt đầu thế hệ cải cách đầu tiên là năm 1975, có thể thấy nền giáo dục Việt Nam đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, hy vọng trong vô vọng. Như GS Hoàng Tụy đã phải cay đắng thốt lên: Giáo dục chúng ta không phải đi lệch đường mà là sai đường. Tại sao càng ngày càng có nhiều người tốt nghiệp đại học, đất nước phát triển liên tục(theo báo cáo của các cơ quan thống kê hàng năm), mà lại rơi vào cảnh thất nghiệp đến vậy. Mỗi cá nhân đều chỉ ra được kết quả của vấn đề, tức là nhìn thấy cái hiện hữu. Vậy nguyên nhân do đâu?
Tôi nhớ cách đây hai mươi năm về trước, những sinh viên hào hứng khi được lên dường đi thực tập xa đến mọi miền Tổ quốc, không phải đi theo tiếng gọi của lý tưởng, mà chỉ đơn giản là họ muốn đi để khám phá những miền đất xa lạ, biết thêm những con người mà họ chỉ mới nghe qua những câu chuyện thật giả đâu đó. Hành trang lên đường của họ chỉ đơn giản hai bộ quần áo, rồi mua vé hoặc trốn vé(nếu có thể để tiết kiệm mà thôi), đến nơi, lăn xả vào thực tập không kể thời gian, ăn ngủ không thành vấn đề, bất kỳ chỗ nào cũng là thiên đường nghỉ ngơi của lứa tuổi dạt dào nông nổi. Sau một tháng rưỡi trở về, ngoài những kiến thức chuyên môn thực tế, những sinh viên biết thêm nhiều người bạn mới, nhiều nơi sẽ cần đến họ sau khi ra trường. Họ biết thêm nhiều món nghề trong đời sẵn sàng mang đến cho họ cuộc sống sau này mà trường đại học không đề cập đến.
Vậy còn ngày nay thì sao? Không thể không trách gánh nặng học tập lý thuyết trong trường. Nhưng cũng phải thẳng thắn công nhận rằng nhiều sinh viên thờ ơ với sự rèn luyện gian khó, chấp nhận rủi ro cuộc sống để sẵn sàng đi đến những nơi xa lạ. Với họ, co mình trong sự an toàn của vỏ bọc mong manh tốt hơn là phá vỏ chui ra để tung cánh bay vào bầu trời xanh bao la, đối đầu với phong ba bão tố cuộc đời. Hay nói cách khác chính thói quen hàng ngày đã làm thui chột những kỹ năng sống nhẹ nhàng có, nặng nề có, thận trọng có, táo bạo có, để con người có thể đi đến bất cứ đâu, nghĩ ra những công việc làm mọi lúc, mọi nơi. Nguyên nhân của giáo dục thụ động chỉ là một phần, cái chính là sự nỗ lực quyết tâm vượt qua chính mình, hay là kỹ năng tồn tại, đã bị các bạn đẩy vào góc sâu nhất của tư duy, của hành động. Thậm chí có nhiều người cất kỹ vào nới mà ánh sáng chẳng bao gời rọi tới để có thể tìm thấy.
Xã hội phát triển là do có con người lao động. Công việc không phải do xã hội mang lại mà do chính con người tạo ra. Cơ chế quản lý không trói buộc con người. Nếu là cơ chế tốt, nó sẽ khuyến khích, hỗ trợ thêm cho sự sáng tạo ra công việc và hiệu quả tốt hơn. Nếu là cơ chế kém, nó chỉ gây phiền nhiễu cho công việc của con người thực tại, nhưng may mắn thay là Thượng đế đã ban cho chúng ta một khả năng thích nghi và kỹ năng tồn tại trong mọi điều kiện khó khăn nhất. Tại sao chúng ta không sử dụng nó? Đó chính là chìa khóa để mở cánh cửa vào thế giới của việc làm mang đến cho chúng ta và mọi người.
Tôi và các bạn có dám mở ngay bây giờ không?
14-10-2014

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

TẠM BIỆT MÙA THU
Tạm biệt nhé
Hà Nội
Trong tôi
Em đừng xóa dấu những mùa thu ấy
Tôi trở về phương Nam
Áy náy
Một mình em se lạnh với mùa thu.
Tôi trở về với một nửa trái tim
Gửi lại trong mùi hương sữa trắng
Dấu chân tì lên lá vàng trĩu nặng
Vắt nửa mùa gối nắng phương xa.
Một mình em
Dõi theo dịu êm
Mùa nhớ cồn cào
Đậu vào sâu lắng
Mùa thu sau
Nếu còn dấu vắng
Tôi lại về
Gói nắng gửi mùa thu.
Hà Nội 11-10-2014

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014


Ta thay chín chắn mùa thu nắng 
Bằng chuỗi dại khờ trãi gió sương 
Ta bắt mơ mộng gùi cay đắng 
Cho mùa thu thanh thoát đời thường

8-10-14

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014


NGẠI NGÙNG VỚI MÙA THU

Có một mùa thu ấy
Làm cho tôi ngẩn ngơ
Loay hoay theo ai đó
Tôi trở nên dại khờ.

Mùa thu cứ dềnh dàng
Lang thang trong lá đỏ
Nắng dụi mắt rực vàng
Vào khóm cúc nho nhỏ.

Thu thì thầm gõ cửa
Tôi lo lắng dùng dằng
Ngoài kia trời để ngỏ

Người suốt đời bâng khuâng.

7-10-2014

THU LẠI VỀ

Kịp gửi vào gió lạnh
Hơi mùa thu se se
Da nồng lên sắc ấm
Mùa thu quen lại về.

Lá lắc lư rơi vàng
Mênh mông màu quyến luyến
Đêm thì thào kể chuyện
Mùa thu dài xưa kia.

Lời chung rồi lời riêng
Miên man vàng sắc nắng
Hương mùa quê thầm lặng
Cháy bừng lên mùa thu.


7-10-2014

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014


VÔ TÌNH

Vô tình rụng xuống vô tình
Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng

Lang thang thả giọt đa mang
Chiều dâng sương trắng, ngỡ ngàng khói vương.


Một mình sáo lạc mùa thương
Hai mình trăn trở, nửa đường lẻ loi

Vai trần đậu nắng… thế thôi
Vô tình vẽ lại một thời điểm mơ.



29-9-2014

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014


CHỈ LÀ VU VƠ

Anh biết rằng em cũng chẳng yêu đâu
Chỉ đôi nét hợp nhau mà thành ra nông nỗi
Những phút giây bên nhau qua đi
Hai ngã đường vồi vội
Đi ngược chiều về tâm trí sâu xa.

Mỗi sáng thức dậy
Ta đều nhận ra
Sự cheo leo của người bên ấy
Sự gian nan chuỗi hững hờ cạm bẫy
Như một món ăn ngon
Mà giết chết như thường.

Lại vẫn phải gặp nhau
Quay lưng mang theo nỗi vấn vương
Muốn vô tình mà trời đen phía trước
Thôi em ạ
Hãy cho nhau điều tốt nhất có được
Để một đời khỏi đau đáu vu vơ.


28-9-2014

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014


TRÁCH

Trách em mãi chẳng chịu về.
Mây neo mỏi cánh bốn bề nắng than!
Bao mùa hạ cố miên man
Tóc xanh ngã bạc, má tràn vấn vương.

Khi chung chẳng, vắng lại thương
Ngập ngừng hút bóng, dõi đường quạnh hiu.
Em đi đã được bao lâu?
Đèn khuya rút ngọn, lửa dầu vắn thêm.

Trông ra mượt ánh trăng thềm
Trông vào gối chiếc, giường đêm ngậm ngùi.
Đường đời xa… cũng thế thôi

Xế chiều rã gánh, vẫn lời tiếc xưa.

25-9-2014